Chàng Rể Đại Gia

Chương 668: Giao đấu với thái hùng (2)






Chương 668: Giao đấu với Thái Hùng (2)

Chu Dương mỉm cười, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thái Hùng.

Dường như anh không quan tâm tới nắm đấm của Thái Hùng trước ngực mình.

“Nếu như anh nói, cái này gọi là sức mạnh lớn thì tôi cũng nói với anh một câu, anh chỉ được như vậy thôi sao.”

Sau đó Chu Dương đưa hai tay ra, dùng lực mạnh đẩy Thái Hùng lùi ra đằng sau.

Soạt soạt soạt

Thái Hùng mất cảnh giác, liên tục lùi lại vài bước, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể.

Sau đó, ánh mắt Thái Hùng nhìn Chu Dương hoàn toàn thay đổi.

Nếu như trước đây, Thái Hùng kiêu căng ngạo mạn nhìn Chu Dương, căn bản không xem anh ra gì.

Vậy thì bây giờ, trêи khuôn mặt Thái Hùng đầy sự cảnh giác và nghi hoặc.

Hắn biết nắm đấm của hắn vừa nãy đánh vào ngực của Chu Dương, nhưng Chu Dương dường như không hề bị ảnh hưởng.

Điểm này khiến cho Thái Hùng hết sức hoang mang.

Thậm chí, hắn không phát hiện điểm nào bất thường trêи người Chu Dương.

Không chỉ Thái Hùng, mà những người khác đều như vậy.

Cú đấm của Thái Hùng trúng ngực Chu Dương, Chu Dương vẫn như không có gì xảy ra thì đã đành.

Tuy nhiên, hai tay Chu Dương thành siết chặt lại, chỉ với một cái vuốt nhẹ nhàng đã đẩy Thái Hùng lùi lại vài bước.

“Điều đó không thể. Không phải mắt tôi bị mờ chứ?”

“Anh bạn, mắt anh không việc gì đâu, tôi cũng nhìn thấy, Thái Hùng thế mà lại bị người đó đánh lui? Tôi thậm chí còn không thấy rõ anh ta đẩy như thế nào.”

“Tôi cũng vậy, người đó là ai, ngay cả Thái Hùng cũng không phải đối thủ của anh ta?”

“Tôi không biết, nhưng lần này, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.”



Tất cả mọi người đều bất ngờ, bầu không khí bàn tán càng thêm náo nhiệt.

Lúc này, tất cả mọi người đều có cái nhìn khác về Chu Dương, trải qua cảnh tượng như vậy, nhất là Chu Dương chỉ với một cú đấm nhẹ nhàng đánh Thái Hùng lùi về sau, khiến cho không ít người đứng xem phải lùi ra hai bên.

Mọi người đều biết rõ về con người Thái Hùng.

Tuy nhiên, không một ai biết gì về Chu Dương.

Mà thường thì cái chưa biết, mới là cái đáng sợ và mạnh mẽ nhất.

Giờ khắc này, trong lòng nhiều người âm thầm ủng hộ Chu Dương, hi vọng anh có thể đánh thắng Thái Hùng.

“Mày rốt cuộc đã làm như thế nào?”

Thái Hùng cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Dương, ánh mắt tập trung vào ngực anh.

Hắn vừa mới đánh một nắm đấm, rõ ràng đã trúng ngực Chu Dương.

Thông thường, nếu cú đấm của Thái Hùng đánh trúng vào người bình thường, chắc chắn người đó sẽ bị gãy hầu hết xương sườn.

Cứ coi như Chu Dương là người học võ, Thái Hùng cảm thấy rằng cú đấm của hắn, cũng sẽ khiến vài cái xương sườn của Chu Dương bị gãy.

Nhưng bây giờ, Chu Dương không chỉ không bị làm sao, mà còn đánh cho Thái Hùng phải lùi lại.

Cảnh tượng này sao có thể khiến mọi người không ngạc nhiên chứ.

Câu nói của Thái Hùng còn khiến mọi người ngạc nhiên hơn.

Chẳng lẽ ngay cả Thái Hùng cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra?

Ánh mắt của nhiều người nhìn Chu Dương lại một lần nữa thay đổi.

Lúc này bọn họ thấy Chu Dương trở nên bí ẩn và khó lường.

Mà người như vậy, mới là đáng sợ nhất, không biết tiếp theo người này sẽ làm gì.

Trước sự nghi ngờ của Thái Hùng và sự kinh ngạc của mọi người, Chu Dương cũng không cảm thấy có gì kì lạ.

Trêи thực tế, cú đấm của Thái Hùng vừa nãy rất mạnh.

Có thể nói, nếu người nhận cú đấm của Thái Hùng là một người khác, thì người này cũng đã gục xuống, hôn mê bất tỉnh.

Nếu không phải trước đây Ngưu Xuyên có huấn luyện đặc biệt cho Chu Dương, thì Chu Dương cũng không đảm bảo mình có thể tiếp nhận cú đấm trực diện của Thái Hùng được hay không.

Trêи thực tế có vẻ Chu Dương cũng không ổn lắm.

Vào lúc này, trông bộ dạng của Chu Dương như chưa có chuyện gì xảy ra, không có bất cứ thương tích nào, còn cú đấm của Thái Hùng vừa rồi chỉ là một trò đùa.

Thật ra chỉ có mình Chu Dương biết, ngực anh đang nóng như lửa đốt, cảm thấy tức ngực khó thở.

Thậm chí, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống, cảm nhận một trận đau nhói trong ngực.

Chu Dương cố gắng kìm nén cảm xúc đau đớn, anh không muốn để bất kì ai phát hiện ra.

Vừa nãy tiếp nhận một đấm của Thái Hùng, giờ là lúc khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ, nếu có sơ sót, hoặc để người khác biết được anh không phải bình an vô sự, mà lại bị thương, vậy thì không ổn lắm.

Ít nhất lúc đó, chỉ sợ Thái Hùng thừa thắng xông lên, sẽ không nương tay với anh nữa.

Chi bằng bây giờ, bản thân cố tỏ ra bí ẩn, vậy thì Thái Hùng cũng sẽ vì điều đó mà kiêng dè, không dễ dàng ra tay lần nữa.

“Tôi dùng cách nào cũng không liên quan đến anh, anh chỉ cần biết một điều, nếu anh chỉ có một chút sức mạnh như thế, e rằng những lời nói lúc trước chỉ là khoác lác.”

Chu Dương cười khẩy, cũng không thừa dịp Thái Hùng đang dè chừng mà liều lĩnh ra tay.

Bởi vì, Chu Dương biết mình không phải đối thủ của Thái Hùng.

Nếu thực sự đối đầu với Thái Hùng, anh nhất định sẽ bị đánh bại trong giây lát.

“Thằng ranh, không cần giả thần giả quỷ, bây giờ chắc hẳn đang khổ sở lắm đúng không?”

Trêи mặt Thái Hùng lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng hắn không có ý nản lòng vì thất bại vừa nãy, thay vào đó hắn nhìn Chu Dương với ánh mắt sắc bén hơn.

Bởi vì Thái Hùng không biết rốt cuộc ban nãy Chu Dương dùng thủ đoạn gì đối phó hắn, để chống đở được cú đánh kia.

Có điều Thái Hùng biết, bất luận Chu Dương dùng thủ đoạn gì, thì đối với hắn cũng vô cùng quan trọng.

Nó có nghĩa rằng chỉ cần Chu Dương nói thủ đoạn này ra, sau này sẽ có rất nhiều người có thể ngăn lại nắm đấm của hắn.

Đây chắc chắn không phải tin vui gì với Thái Hùng hay với những gia tộc chuyên về võ thuật như Thái gia.

“Ha ha, tôi đang khổ sở ư, anh tới đây thử xem, chẳng phải sẽ biết sao, có điều, nếu như anh không dám tới, tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Chu Dương cười nhếch mép, nhướn mày chế giễu hắn.

Anh đang đánh cược rằng, Thái Hùng tạm thời sẽ không tiếp tục ra tay nữa.

Nhưng Chu Dương cũng biết, nếu bản thân không thể hiện một chút bản lĩnh thực sự, sau khi giao đấu với Thái Hùng một hồi, chỉ bằng chút thủ đoạn nhỏ này, sợ rằng căn bản không đủ làm cho Thái Hùng kinh sợ.

Ba phút trôi qua sau khi Chu Dương nói xong.

Thái Hùng vẫn luôn im lặng, không nhúc nhích.

Điều đó khiến cho không ít người có cái nhìn khác, ánh mắt họ quan sát Chu Dương càng thêm tò mò.

Sự im lặng của Thái Hùng, đã chứng minh được lời nói của Chu Dương có tác dụng.

Chu Dương vừa lên tiếng, Thái Hùng đã không dám tiếp tục ra tay.

Mà bây giờ, Thái Hùng đã trầm mặc ba phút, điều đó chứng tỏ rằng, Thái Hùng thực sự không dám ra tay với Chu Dương lần nữa.

Ít nhất, Thái Hùng cũng không chắc bản thân tiếp tục ra tay có thể khống chế được Chu Dương hay không.

Sau khi nghĩ về điều này, nhiều người đã bị chấn động, cả về mặt tinh thần lẫn cảm xúc.

“Ha ha, xem ra anh thực sự không dám đi qua đây, nếu như vậy, tôi đành phải bước qua rồi.”

Chu Dương khẽ cười, trong lòng thầm than một tiếng.

Quả nhiên, tất cả đều bị anh đoán trúng, mặc dù Thái Hùng trông có vẻ vô cùng mạnh mẽ, nhưng nói cho cùng, người luôn tự cho mình ở vị trí cao hơn người khác, ắt sẽ có những điều không biết được.

Về phương pháp mà Chu Dương dùng để đỡ đòn đấm kia của Thái Hùng, Thái Hùng không biết.

Mà điều này, cũng trở thành lý do Thái Hùng phải kiêng nể Chu Dương.

———————-