Chàng Rể Đại Gia

Chương 583: Trung thực khai báo






Chương 583: Trung thực khai báo.

Một bên là Tiết Man Tử, còn có Lão Đinh dĩ nhiên là anh ta không coi ra gì.

Trương Phong Minh dùng nhãn lực liếc nhìn, người dẫn đầu đám người này, chính là người đang đứng trước mắt đây.

“Mày nghĩ rằng tao sẽ nói cho mày ư?”

Khóe miệng Trần Thiên Hạo méo xệch. Hắn còn muốn chấp nhận rời đi, không ngờ rằng đối phương còn hỏi như vậy.

Trần Thiên Hạo sao có thể tiết lộ sự thật được chứ.

Đừng nói rằng, đối phương gọi cho hắn một cuộc điện thoại, chỉ nói có quen biết với Khổng Huy, hắn căn bản cũng không biết rõ lai lịch của đối phương là gì.

Giả sử như biết rồi, Trần Thiên Hạo cũng tự cảnh giác không nói ra người đứng sau giật dây mọi chuyện.

Cũng như chuyện trong giang hồ, làm gì đều phải chú trọng một nguyên tắc, đó là trung thành.

Nếu được người ủy thác giao việc, thì không thể để lộ thông tin của người đó.

“Không nói? À à, thú vị đấy. Nhưng tao không tin mày sẽ một mực cương quyết như thế!”

Trương Phong Minh hơi líu lưỡi nói.

Anh ta không ngờ rằng, người đứng đầu bên đối phương trông có vẻ sợ sệt mà lại cứng rắn tự tin như vậy.



Ba phút sau.

“Tôi nói, tôi nói, anh mau thả tôi ra!”

Trần Thiên Hạo hét lên thảm thiết.

Hắn vội vàng bày tỏ thái độ, bản thân tự nguyện nói ra thông tin của người đứng đằng sau.

Cái gì mà gọi là trung thành, đúng chỉ là cỏ rác.

“Thế này mới đúng chứ”

Trương Phong Minh nghe thấy Trần Thiên Hạo nói như vậy, lúc này mới khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay thả Trần Thiên Hạo ra.

Vừa rồi anh ta chỉ dùng vài thủ đoạn cơ bản của bảo vệ Trương gia, ép Trần Thiên Hạo nói ra sự thật.

Anh ta còn tưởng Trần Thiên Hạo có thể chống đỡ trong khoảng thời gian dài, chứ tuyệt đối không ngờ rằng, mới có ba phút, đối phương đã không chịu nổi, đồng ý lên tiếng.

“Bây giờ mau nói xem, là ai phái mày tới.”

Trương Phong Minh nhìn Trần Thiên Hạo cười khinh thường.

Trần Thiên Hạo lúc này đang không ngừng xoa cổ tay.

Đối phương vừa mới ra tay, đã trực tiếp nắm chặt cổ tay hắn, dùng thủ đoạn khá tàn nhẫn bức ép hắn.

Nếu không phải cảm thấy sắp chết đến nơi rồi, Trần Thiên Hạo chắc chắn sẽ không nói ra thông tin người đứng đằng sau.

Không sai, là vì tự cứu mạng mình, nếu không dù đối phương có uy hϊế͙p͙ thế nào, mình cũng sẽ không nói ra.

“Chúng tôi là người của Khổng thiếu gia, các anh tốt nhất là hãy cân nhắc đi, đối đầu với Khổng thiếu gia, hậu quả các anh không gánh nổi đâu.”

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói, cảm thấy bây giờ lợi dụng chút danh tiếng của Khổng thiếu gia, khéo còn thu được hiệu quả bất ngờ.

Có lẽ, những người bên đối phương vì nể nang danh tiếng của Khổng thiếu gia, sẽ không tiếp tục ra tay với bọn họ nữa.

“Khổng thiếu gia?”

Trương Phong Minh lắng nghe kĩ càng, bản thân hình như chưa từng nghe đến cái tên này.

Thế nhưng, đây là thành phố Liễu, mà Khổng gia ở thành phố Liễu, có một số chuyện, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần động não một chút, là sẽ dễ dàng nhận ra.

Mà vị Khổng thiếu gia đối phương nhắc đến, chắc là người nhà Khổng gia.

Lần này, trong lòng Trương Phong Minh đúng là có chút dè chừng.

Người khác không biết sự tồn tại của Khổng gia có ý nghĩa gì, nhưng anh ta là tiểu đội trưởng đội bảo vệ của Trương gia, nên đại khái nắm được một ít nội tình.

Nghe nói, Khổng gia có bậc thầy võ giả.

Nghe đến mấy chữ bậc thầy võ giả, là đủ đến khiến người khác coi trọng và kiêng nể.

Mà Trương Phong Minh không muốn gây rắc rối, bọn họ ở chỗ này, chỉ cần trông coi tốt cửa hàng, đợi đến ngày mai khai trương tức là hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở lại Trương gia.

Những chuyện về sau không liên quan gì đến bọn họ.

Mà nếu như bọn họ lỡ bạc đãi những người này thật, chọc giận đến Khổng gia, thì dù bọn họ có Trương gia chống đỡ sau lưng, đến lúc đó cũng khó tránh khỏi chuyện phiền toái.

Trương Phong Minh từ trước tới giờ rất ghét phiền toái, nên nhanh chóng đưa ra quyết định.

Dù không thể làm gì đám người này, nhưng có bọn họ ở đây, thì đối phương cũng không thể gây hại gì cho cửa hàng.

“Tao biết. Bây giờ chúng mày cút đi, đừng để tao nhìn thấy chúng mày, nếu không, tao không quan tâm Khổng thiếu gia là ai đâu, đến lúc đó thì đừng trách tao độc ác.”

Trương Phong Minh lạnh lùng nói, ánh mắt hung hãn nhìn Trần Thiên Hạo, sau đó trực tiếp xoay người quay đi, không để ý đến nhóm người của Trần Thiên Hạo.

“Trương đội trưởng, cái này…”

Những tên bảo vệ khác không hiểu, nên cũng muốn hỏi rõ ràng.

Nhưng Trương Phong Minh chỉ trừng mắt nhìn bọn họ, khiến bọn họ không dám hỏi tiếp.

Mà bên kia, Trần Thiên Hạo nghe thấy mấy lời của Trương Phong Minh, cũng kϊƈɦ động không thôi.

Đối phương quả nhiên là đang dè chừng danh tiếng của Khổng thiếu gia, mình vừa nhắc tới Khổng thiếu gia là bọn họ không dám làm gì.

Lúc này trong lòng Trần Thiên Hạo thấy hơi khó chịu.

Sớm biết danh tiếng Khổng thiếu gia có uy lớn như vậy, thì ban đầu nói ra tên Khổng thiếu gia là xong, mười người bên đối phương sẽ không dám làm gì, thậm chí còn không thể cản trở hắn.

Thế nhưng bây giờ hai bên đều đã đánh nhau, Trần Thiên Hạo cũng biết, giờ có muốn lấy uy Khổng thiếu gia dọa nạt cho đối phương bỏ chạy là chuyện không thể.

“Đi, Lão Đinh, nhanh đưa các anh em về!”

Sắc mặt Trần Thiên Hạo tối sầm lại, chỉ huy Lão Đinh bảo anh em về.

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Trần Thiên Hạo nảy ra suy nghĩ, người gọi điện cho hắn ta, có thể chính là người đứng đằng sau mọi chuyện.

Nếu như không phải người đó gọi cho mình, lại còn dùng danh tiếng của Khổng thiếu gia, thì hắn nhất định không lộ diện.

Hơn nữa, nơi này có cao thủ lợi hại bảo vệ, đối phương cũng không nói rõ cho hắn, tức là, đối phương có ý định lừa hắn.

Về khoản này, Trần Thiên Hạo đương nhiên là đoán được ý đồ của đối phương.

Mặc dù hắn không biết đối phương rốt cuộc là ai, nhưng có thể người này có hiềm khích với cửa hàng này. Việc tìm hiểu rất dễ dàng, với năng lực của Trần Thiên Hạo ở thành phố Liễu, chỉ cần hắn ra lệnh, thì không cần nhiều thời gian là có thể điều tra được.

Trần Thiên Hạo quyết định, một khi biết được ai đã bẫy mình, nhất định sẽ cho đối phương biết tay.

Sau khi mấy người bên Trần Thiên Hạo rời đi, cửa hàng lại yên bình, không xảy ra chuyện gì nữa.

Thời gian trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt trời đã sáng.

“Làm tốt lắm các anh em, có người tới giao ban, là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”

Ánh mắt Trương Phong Minh có chút hứng khởi, thản nhiên nói.

Anh ta đã thấy có vài nhân viên của hàng đang chuẩn bị các nghi thức cho việc khai trương.

Bên kia, trong một câu lạc bộ tư nhân ở thành phố Liễu.

Trần Thiên Hạo đang nằm trêи ghế sofa với một chiếc băng thạch cao trêи tay, hưởng thụ sự hầu hạ của mấy cô gái xinh đẹp.

“Thế nào? Tìm ra ai chưa?”

Sau khi rời khỏi phố đi bộ, sắc mặt Trần Thiên Hạo không tốt lắm. Hắn lập tức cho người đi điều tra, nhất định phải tìm ra ai là người lừa bọn hắn.

Thế nhưng, tới tận bây giờ, trời đã sáng mà vẫn không có kết quả, điều này khiến Trần Thiên Hạo vô cùng tức giận.

Một lũ phế vật, điều tra một người mà cũng khó như vậy, thì bọn họ còn làm được chuyện gì nữa!

Trần Thiên Hạo sau khi biết không có kết quả gì, phẫn nộ đập vỡ đĩa hoa quả, tiếng loảng xoảng vang lên, gian phòng thành một mớ hỗn độn.

“Anh Hạo, em có một biện pháp, có thể nhanh chóng tìm được người đã hại chúng ta.”

Ánh mắt Lão Đinh chuyển động, đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo, nở nụ cười xu nịnh hạ giọng nói.

“Được, biện pháp gì, chỉ cần có thể nhanh chóng tìm được đối phương, tôi sẽ có phần thưởng cho cậu.”

Trần Thiên Hạo hờ hững nhìn Lão Đinh một cái rồi bình thản nói.

Hắn không cảm thấy Lão Đinh sẽ có ý kiến gì hay.

———————–