Chàng Rể Đại Gia

Chương 580: Ra tay (1)






Chương 580: Ra tay (1)

“Trương lão gia, gần đây ông vẫn khỏe chứ?”

Điện thoại vừa được kết nối, Chu Dương lập tức cười nói.

Trong giọng điệu của anh không hề có chút bất mãn hay oán hận nào về việc Trương gia thất hứa, giống như trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì, mối quan hệ hợp tác giữa anh và Trương gia vẫn vô cùng tốt đẹp.

“Ha ha, vẫn khỏe, mọi thứ vẫn như vậy, Chu Dương, việc lần trước, thật sự xin lỗi cậu, chỉ là, Trương gia tôi cũng có những việc không tiện nói với cậu…”

Trương Thái Viêm vừa nghe thấy lời của Chu Dương, rõ ràng cũng hơi sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cười nói, muốn là người đầu tiên mở lời nhắc lại chuyện đó.

Chỉ có như vậy, hai bên mới không tồn tại khoảng cách.

“Không cần nói nữa, tôi hiểu được quyết định của Trương lão gia, dù sao thì gia tộc lớn như Trương gia, có rất nhiều chuyện mà tôi cũng không thể hiểu rõ được.”

Nhưng Trương Thái Viêm còn chưa nói xong, đã bị Chu Dương cắt lời.

“Lần này tôi gọi điện cho ông là muốn nhờ ông giúp đỡ một chuyện.”

Chu Dương bình thản nói, kể lại những chuyện mà cửa hàng mới đang gặp phải, nhờ Trương lão gia giúp đỡ chuẩn bị một chút. Ít nhất cũng phải khiến đối phương không đến làm phiền họ nữa, để cửa hàng mới có thể thuận lợi khai trương.

“Việc này đơn giản thôi, tôi sẽ bảo Trương Anh đi xử lý, đợi đến khi cửa hàng khai trương, Trương gia tôi nhất định sẽ có mặt tại buổi lễ.”

Giọng nói của Trương lão gia rất cởi mở, từ điện thoại truyền ra, có thể thấy được ông ta vô cùng khỏe mạnh.

Hai người Thẩm Bích Quân và Diệp Phương trố mắt nhìn nhau, thấy được vẻ nghi hoặc trong đôi mắt đối phương.

Dường như, trước sự nhờ vả của Chu Dương, Trương Thái Viêm không những không gây khó dễ hoặc có yêu cầu trao đổi về mặt lợi ích, ngược lại ông ta còn mong sao Chu Dương đưa ra càng nhiều yêu cầu càng tốt.

Lẽ nào ông ta đang chuộc lỗi, biết rằng trước đây Trương gia thất hứa là không đúng, nên bây giờ muốn đền bù?

Sau khi Trương Thái Viêm đồng ý, Chu Dương cũng không nói nhiều, chỉ tùy ý nói vài câu rồi cúp máy.

“Vấn đề đã được giải quyết, cửa hàng bên đó sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, tôi đã mượn vài bảo vệ của Trương gia, tạm thời để họ đến trong coi cửa hàng.

Chu Dương mỉm cười.

Lần này, Diệp Phương cũng yên tâm hơn.

Với năng lực của Trương gia ở tỉnh Tương Tây thì việc kiểm tra sẽ trở lại bình thường là chuyện cực kì đơn giản.

Còn việc đưa bảo vệ của Trương gia đến giúp bảo vệ của hàng, ngược lại khiến cho Diệp Phương cảm thấy hơi làm quá.

Cũng chỉ là một cửa hàng mới thôi mà, lẽ nào còn xuất hiện sự việc bất ngờ nào khác?

“Không sao đâu, dù sao những chuyện này cũng đều là việc Trương gia nên làm, hơn nữa, đề phòng việc xảy ra ngoài ý muốn vẫn tốt hơn.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Phương, Chu Dương đoán được suy nghĩ của cô, nhưng anh vẫn kiên định với suy nghĩ của mình.

Suy cho cùng, cửa hàng mới thực sự cũng không quá quan trọng với anh.

Nhưng nó lại là điểm khởi đầu mới với Diệp Phương, cho nên không được phép thất bại.

Trêи thực tế mọi việc diễn ra đúng như vậy.

Khi Chu Dương gọi điện cho Trương Thái Viêm, nhận được sự đảm bảo từ ông ta thì tất cả những hạng mục kiểm tra của cửa hàng mới đều dừng lại.

Hai ngày trước, cửa hàng bị người ra người vào kiểm tra không biết bao nhiêu lần, cho dù có vấn đề gì thì cũng đã được giải quyết êm đẹp.

Thời gian thấm thoát trôi qua, một tuần đã kết thúc, cửa hàng mới cũng được sửa sang lại hoàn tất, những đồ trang trí bên trong, ngay cả kệ để hàng cùng với sản phẩm, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ.

Chỉ cần đợi đến cuối tuần là có thể khai trương.

Do đó bên ngoài cửa hàng được treo đèn kết hoa, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Đây cũng là biện pháp quảng cáo với mọi người, cửa hàng này sắp khai trương, đến lúc đó mọi người có thể đến chung vui, vào cửa hàng nhìn thử, nói không chừng bên trong có sản phẩm mà mọi người cần.

Mỹ phẩm thành phố Liễu, văn phòng làm việc tầng hai.

Toàn bộ mấy người Vương Vĩ đều ở đây, nhưng sắc mặt mỗi người đều có vẻ không được tốt lắm.

“Khổng thiếu gia nói Trương gia đã nhúng tay vào, cho nên anh ta cũng không có cách nào tiếp tục cho người gây phiền phức với đối phương.”

Vương Vĩ trầm giọng nói, sắc mặt u ám, nhìn ra ngoài cửa số, trông thấy cửa hàng mới ở phía đối diện, đáy mắt lóe lên sự lạnh lùng tàn nhẫn.

Ông ta không ngờ Khổng thiếu gia ra tay vẫn không thể khiến đối phương chịu thiệt, bây giờ lại còn thêm Trương gia đưa tay ra giúp đỡ cho cửa hàng mới.

Mà việc khiến Vương Vĩ càng bất ngờ hơn là cửa hàng mới của đối phương, chỉ trong một thời gian ngắn đã sắp chuẩn bị khai trương.

Lần này, ông ta đã có thể xác nhận, kẻ đứng phía sau ngoài Diệp Phương ra, còn có cả Chu Dương.

Tối qua, Vương Vĩ nhìn thấy, cửa hàng mới của đối phương sắp xếp hàng hóa liên tục suốt cả đêm.

Ông ta nhận ra những sản phẩm đó đều là sản phẩm của công ty Danh Dương, còn có một vài sản phẩm mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia.

Nó chứng tỏ điều gì, Vương Vĩ biết rõ hơn bất cứ người nào.

Diệp Phương không những bắt tay với Chu Dương, mà còn mở cửa hàng đối diện với Mỹ phẩm thành phố Liễu, mục đích không cần nói ra cũng rõ mồn một.

“Vương tổng, lẽ nào chúng ta chỉ đành mở to mắt nhìn đối phương khai trương cửa hàng sao?”

“Đúng vậy, chúng ta dù sao cũng phải làm cái gì đi chứ?”

“Nhưng Trương gia đã nhúng tay vào, chúng ta còn có thể làm gì nữa đây?”

“Hừ, Trương gia cũng chỉ đánh tiếng một chút, bảo những người đó đừng đến gây phiền phức cho đối phương. Nhưng ngày mai cửa hàng đối diện khai trương, nếu xảy ra việc gì không thể khống chế, dẫn đến không có cách nào khai trương được, vậy không phải là xong rồi sao.”



Sắc mặt Đinh Tuấn Phong u ám, chăm chú quan sát cửa hàng đối diện đang trong tình trạng ồn ào náo nhiệt, trong lòng hắn buồn phiền không rõ lý do.

Hắn không muốn để cho đối phương khai trương thành công vào ngày mai, nếu không, hắn và những người đang ngồi ở đây, cùng với Mỹ phẩm thành phố Liễu, nhất định đều sẽ có nguy cơ bị đe dọa trong thời gian ngắn sắp tới.

“Chúng ta không thể ra tay, nhưng Khổng thiếu gia đã nói, anh ta có thể tìm người giúp chúng ta, phương thức liên hệ ở đây, anh Đinh, giao cho anh xử lý việc này.”

Vương Vĩ lạnh lùng nói, lấy ra một tờ giấy có ghi lại cách thức liên hệ đưa cho Đinh Tuấn Phong.

Ông ta hoàn toàn đồng ý với cách nghĩ của Đinh Tuấn Phong, nếu như không thể ngăn cản trước khi cửa hàng đối diện khai trương thành công, vậy thì trong tương lai nhất định họ sẽ đối phó với bọn họ và Mỹ phẩm thành phố Liễu, tất cả đều tạo nên sự đe dọa lớn.

Mà sự đe dọa này là thứ mà Vương Vĩ không mong muốn nhìn thấy.

Đinh Tuấn Phong nhận lấy tờ giấy, lập tức đi qua một bên, bắt đầu liên hệ với đối phương.

Trong điện thoại, Đinh Tuấn Phong cũng biết được, đối phương là đại ca khá có tiếng ở thành phố Liễu, có trong tay không ít đàn em, là người có thế lực mạnh mẽ.

Quan trọng nhất là đối phương có quan hệ rất gần với Khổng Huy, trước đây còn từng giúp đỡ Khổng Huy không ít việc.

Sau khi Đinh Tuấn Phong nói ra tất cả những yêu cầu của mình, Trần Thiên Hạo ở bên kia điện thoại cũng lập tức đồng ý, căn bản không hề nhắc đến chuyện tiền công.

Tuy nhiên Đinh Tuấn Phong biết rõ, tuy rằng đây là quan hệ của Khổng Huy, nhưng quy tắc nên có hắn vẫn phải hiểu.

Dù Trần Thiên Hạo không nhắc đến việc trả thù lao, nhưng Đinh Tuấn Phong cũng sẽ chuẩn bị tiền công cho hắn.

Theo ý của hắn thì một trăm nghìn tệ đã quá dư dả rồi.

Bên trong câu lạc bộ tư nhân ở thành phố Liễu, Trần Thiên Hạo cúp điện thoại, cười ha ha nói với tên đàn em đứng bên cạnh.

———————–