Chàng Rể Đại Gia

Chương 441: Hai sự lựa chọn! (2)






Chương 441: Hai sự lựa chọn! (2)

Nhưng Chu Dương biết rằng nếu anh thực sự làm làm như vậy, mặc dù nhìn qua dường như không có gì xảy ra, nhưng trêи thực tế anh thực sự đang trêи đà nhận thua, mà trong hạng mục chi nhánh tiếp theo, Trương gia từng bước từng bước quyền lên tiếng ngày càng cao, thậm chí đè ép công ty Danh Dương đến một mức nhỏ nhặt.

Vào thời điểm đó, dự án này gần như hoàn toàn phụ thuộc vào Trương gia.

Công ty Danh Dương, còn có cả Chu Dương anh, nếu họ muốn bày tỏ ý kiến và cái nhìn của mình, Trương gia căn bản là sẽ không tiếp thu.

Bởi vì trước đó, Chu Dương cũng đã thất bại một lần.

Đối với người thua cuộc, đơn giản là không có quyền lên tiếng.

Điểm này, Chu Dương cũng tin tưởng, không hề nghi ngờ gì.

Tuy nhiên, còn có một lựa chọn khác, chỉ là rất khó để thực hiện.

Chỉ cần thái độ Chu Dương kiên quyết, quyết tâm không chịu thua, có công ty Danh Dương hỗ trợ, còn có sự ủng hộ của hầu hết mọi người, trong dự án này, anh vẫn có thể nắm giữ hơn một nửa quyền phát ngôn, nhưng theo cách đó, nội bộ khó tránh khỏi phát sinh việc lòng người bị chia rẽ.

Lòng người bị chia rẽ, đội ngũ cũng sẽ không dễ dàng để dẫn dắt.

Mà những người khác, mặc kệ là người của Trương gia, vẫn đứng về phía Chu Dương, hiện đều đang theo dõi Chu Dương, chờ đợi anh đưa ra quyết định.

“Đúng vậy, ông nói đúng, trong tay tôi quả thật không có bằng chứng nào chứng minh rằng các vấn đề gặp phải trong dự án chi nhánh, đặc biệt là dự án ở thành phố Liễu, là doTrương gia các người giật dây.”

Trầm mặc một hồi lâu, Chu Dương mới thản nhiên nói, thanh âm cực kỳ bình thản, không có dấu hiệu cảm xúc bị thay đổi, như thể không có chuyện gì, điềm đạm nói ra mọi điều.

Vừa dứt lời, những người bên phía Chu Dương, cũng trố mắt nhìn nhau.

Vương Vĩ, Vương Đại Lục, Chu Hạo và những người khác thần sắc bỗng trầm xuống.

Vẫn còn nhiều người vẻ mặt trang nghiêm, thậm chí một số người cảm thấy nhẹ nhõm.

Mặt khác, phía bên Trương gia một đám vui vẻ ra mặt, nắm chắc thắng lợi, khuôn mặt đều lộ ra sự đắc ý, vui mừng khôn xiết.

“Vậy là tốt rồi, nếu Chu Dương đã nhận ra sai lầm của mình, vậy thì …”

Trương Luân cười ha hả nói, cũng đang chuẩn bị mội số lời để tuyên bố chiến thắng phía mình.

Nhưng giây tiếp theo, tất cả những lời nói định nói đều bị mắc kẹt trong cổ họng, nói không nên lời.

Bởi vì ông ta thấy rằng khuôn mặt của Chu Dương không biểu lộ bất kỳ sự thua cuộc nào, ngược lại, còn nhìn ông ta một cách mỉa mai.

Sao anh dám!

Anh rõ ràng thừa nhận rằng không có bằng chứng trong tay, đây chẳng lẽ không phải là để thừa nhận thất bại, chịu thua sao?

Tại sao anh lại nhìn ông ta châm chọc khiêu khích như vậy?

Tôi mới là người chiến thắng mà!

Trương Luân gầm lên dữ dội trong lòng, nhưng lại không thể nói ra.

Sâu trong lòng mình, Trương Luân cảm thấy rằng Chu Dương như đang chờ đợi ông ta, chỉ cần bản thân ông ta cuồng loạn, anh chắc chắn sẽ phấn khởi mà phản kϊƈɦ.

Lúc đó, khí thế bên ông ta tất nhiên sẽ bị gục ngã.

“Haha, Trương Luân tiên sinh, tôi nghĩ rằng ông đã nhầm lẫn, khiến các ông thất vọng rồi, tôi không có chịu thua, cũng không nhận thua, càng không nhận lỗi sai của mình.”

“À, không đúng. Tôi căn bản cũng chẳng có lỗi lầm gì cả. Tại sao tôi lại phải nhận sai?”

Chu Dương mặt đầy mỉa mai, dường như không có gì xảy ra lúc nãy cả, anh cũng không hề nói rằng mình không có bằng chứng trong tay.

Mà lời anh nói, càng làm cho tinh thần bên anh tăng lên.

Mặc dù, rất ngạc nhiên trước những thay đổi kì quái một trước một sau của Chu Dương, nhưng sự tin tưởng vào khả năng của Chu Dương, hơn ba mươi người từ Đông Hải đến tỉnh Tương Tây, lúc này vẫn có đủ niềm tin vào Chu Dương.

Sự tin tưởng này, là từ lúc ở Đông Hải, công ty Danh Dương liên tục đạt được thành công lớn trong hai hạng mục, mà tạo lập nên.

“Ý cậu là gì?”

Trương Luân thầm kinh ngạc, nhìn Chu Dương một cách oán hận.

Ông ta đã nhận thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, ông ta cũng không thể nhận ra.

Tuy nhiên, những màn biến hóa của Chu Dương giống như một tín hiệu rõ ràng, có ý nghĩa lớn đối với cuộc đàm phán này.

“Ý tôi là gì? Tôi không có ý gì cả.”

“Chẳng phải cậu vừa nói, không có bằng chứng nào chứng minh rằng Trương gia chúng tôi đứng sau giật dây, nhưng lại làm sao nữa?…”

Chu Dương mỉm cười ảm đạm, dựa vào ghế, một chân nhấc lên vắt chéo sang chân bên kia, trông rất thoải mái.

“Bởi vì Chu Dương tôi làm việc, không cần cái gọi là bằng chứng, điểm này, tôi đã nói với ông từ lúc ban đầu, xem ra ông vẫn không đủ coi trọng Chu Dương tôi rồi, đến lời tôi từng nói, cũng không nghe cẩn thận.”

“Bụp!”

Với giọng nói lạnh lùng, Chu Dương đứng mạnh dậy, đập lòng bàn tay lên bàn, nhất thời phát ra tiếng vang nặng nề.

Toàn bộ bàn hội nghị, lúc này cũng rung lắc vài lần.

Mọi người có thể cảm thấy rõ ràng rằng cánh tay của mình trêи bàn đang run run, mơ hồ một chút tê dại.

Không ít người cũng nhìn vào Chu Dương một cách khó hiểu, một cái đập tay lại có sức lực mạnh mẽ như vậy.

Nếu như bị Chu Dương tát một cái lên mặt, hậu quả căn bản sẽ không thể tưởng tượng được.

“Tôi làm việc, chỉ cần làm theo cách mà tôi muốn. Đối với cái gọi là chứng cứ của các ông, căn bản không có ý nghĩa gì với tôi, bởi vì những gì tôi nói chính là bằng chứng, tôi nói rằng có bàn tay mờ ám của Trương gia đằng sau, nhất định sẽ có phần của Trương gia các ông.”

Chu Dương hung tợn nói, mắt sáng như đuốc liếc nhìn xung quanh khuôn mặt của những người bên Trương gia một vòng.

Lúc này, Chu Dương, giống như con sói đầu đàn trong bầy sói, khinh bỉ con mồi trước mặt, phát ra điệu cười khẩy đầy sự chế nhạo khinh bỉ.

Yên tĩnh!

Toàn bộ phòng họp yên tĩnh đáng ngạc nhiên.

Bất kể là người bên Trương gia hay những người đứng về phía Chu Dương, lúc này tất cả đều nhìn về phía Chu Dương.

Họ thậm chí chưa từng nghĩ rằng, Chu Dương sẽ nói như vậy, thật bá đạo, căn bản là không nói đạo lý.

Những gì tôi nói chính là quy tắc, là chứng cớ.

Chu Dương tôi nói rồi, việc này là do Trương gia làm, vậy thì chắc chắn là Trương gia làm.

Không có chỗ cho việc thương lượng.

“Chu Dương, cậu …”

Sắc mặt của Trương Kiệt thay đổi một lúc, cậu ấy không ngờ Chu Dương sẽ nói những lời như vậy, muốn nói điều gì đó để giảm bớt căng thẳng giữa hai bên, nhưng nói nửa lời đã ngây ngẩn cả người.

Trương gia đơn giản là không biết họ nên nói gì.

Thậm chí, cậu ấy còn không biết sự thật là Trương gia bí mật đến Trường Sa để thảo luận về mọi chuyện với Chu Dương.

Ngay cả bây giờ, sau khi nghe những cuộc cãi vã giữa hai bên, Trương Kiệt cũng không biết đâu là thật

Cậu ấy có thể nói gì chứ?

Để Chu Dương thả lỏng một chút, không cần quá căng thẳng, Trương gia bọn họ không có ý thù địch?

Lời này chỉ là một suy nghĩ trong lòng của Trương Kiệt, nhưng liền bị Trương Kiệt trực tiếp phủ nhận.

Bởi vì ngay cả bản thân cậu ấy, cũng không tin tính chân thật của những lời này.

Trương gia không có ý thù địch?

Vừa rồi phản ứng của Trương Luân, cũng như mọi người trong Trương gia, tất cả cậu ấy đều đã nhìn thấy, một chút ớn lạnh thấu xương, một chút ép buộc, nếu đó không phải là hành động có chủ ý của Trương gia, Trương Kiệt đánh chết cũng sẽ không tin.

Nhưng muốn cậu ấy thuyết phục Trương Luân, Trương Anh và mọi người khác trong Trương gia, đừng đối kháng với Chu Dương, hạ bản thận mình xuống, cùng nhau nói chuyện đàng hoàng.

Trương Kiệt thậm chí có thể xác nhận rằng một khi cậu ấy nói điều này, người đầu tiên mắng cậu sẽ là bố cậu, Trương Anh.

———————–