Chàng Rể Đại Gia

Chương 408: Người đại diện






Chương 408: Người đại diện

Đám nhân viên bàn tán sôi nổi, Trương Tâm Di nghe một lúc lâu, thuận mắt nhìn về hướng đám nhân viên đang chỉ tay, thấy Giang Yến, cô mới bừng tỉnh, nhận ra những người đó đang bàn luận cái gì.

Vừa nhìn thấy Giang Yến, ánh mắt Trưong Tâm Di liền sáng bừng, ngay tức khắc bị Giang Yến thu hút.

Cô cái xinh đẹp này, dường như chỉ nhìn vào người bên cạnh Chu Dương.

Trong hai người họ, một là vợ Chu Dương, người kia là sếp tổng của công ty Danh Dương, người đẹp tổng tài.

Tâm tư dao động, Trương Tâm Di chỉ trong chớp mắt nghĩ ra rất nhiều loại khả năng, cũng rất nhiều lần suy nghĩ về đề xuất của nhân viên muốn mời cô gái đó về làm hình tượng người đại diện, nhưng cô không thể ra quyết định.

Dù sao, cô cũng chỉ là một người quản lí cửa hàng, quyền lực có hạn.

Mà muốn mời cô gái đẹp như vậy về làm hình tượng người đại diện cho cửa hàng trụ sở chính, dù đối phương là người nghiệp dư, thì dựa vào thân hình và vẻ ngoài này, giá cả sẽ không thể thấp.

Điều này rất có thể vượt qua quyền hạn của Trương Tâm Di.

Có điều, Trương Tâm Di quản lí mỹ phầm Mĩ Thần của Trương gia mười mấy năm nay, rất có tầm nhìn và khả năng phán đoán.

Tuy bây giờ không có quyền quyết định, nhưng cô vẫn có thể tiếp xúc trước một chút.

Như vậy, ít nhất sẽ lưu được phương thức liên lạc của cô gái xin đẹp này, đợi đến lúc nhóm người Chu Dương quay về, báo cáo công việc lên cấp trêи, tất cả sẽ do Chu Dương phụ trách.

Nghĩ như vậy, Trương Tâm Di mỉm cười đi qua đó.

Đến càng gần Giang Yến, Trương Tâm Di đột nhiên thấy hơi tự tí, xấu hổ. Cảm thấy bản thân không xứng nói chuyện với cô gái xinh đẹp trước mắt.

Giang Yến cũng chú ý vào người đang bước đến, có vẻ là nhân viên của cửa hàng.

Tuy trong mắt Giang Yến, nhan sắc của Trương Tâm Di chỉ có thể coi là trêи mức trung bình, nhưng trời sinh như vậy, cô cũng sẽ không coi thường tâm tư người khác.

“Có chuyện gì sao?”

Thấy Trương Tâm Di không nói gì, Giang Yến dứt khoát chủ động hỏi.

m thanh dịu dàng, ôn nhu như ngọc, như thể gió xuân phảng qua, khiến người khác cảm thấy yên tâm.

Trương Tâm Di lúc này đang nghĩ như vậy, nghe thấy giọng nói của cô gái xinh đẹp, cả người trở nên thoải mái hơn nhiều, tâm trạng cũng tốt lên.

“Ừm, chào cô, tôi là Trương Tâm Di, quản lí cửa hàng trụ sở, có chuyện này muốn bàn bạc với cô một chút, không biết giờ cô có thời gian không?”

Trương Tâm Di đã bình tĩnh hơn, khẽ cười, cố gắng hết sức khiến bản thân trở nên bình dị gần gũi.

Có thể nói là khiến người khác nhìn vào sẽ thấy mình không có mục đích hay bất kì suy nghĩ gì.

Dù sao, dưới con mắt đám đông, đưa ra yêu cầu như vậy, chắc chắn sẽ khiến người khác hoài nghi.

Trương Tâm Di cần phải chuẩn bị kỹ càng xem xét mọi mặt, để tránh xảy ra sai sót.

“Ừ, được, tôi có thời gian, cô có chuyện gì vậy?”

Giang Yến liếc nhìn Trương Tâm Di, gật đầu cười hỏi.

“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô… Gì cơ? Cô đồng ý rồi sao?”

Trương Tâm Di theo quán tính cứ nghĩ Giang Yến sẽ từ chối, giữa hai bên sẽ phải nhường nhịn nhau vài lần, sau đó mới có thể đồng ý.

Không ngờ, Giang Yến chẳng hề do dự, trực tiếp đồng ý, khiến Trương tâm Di nhất thời chẳng thể phản ứng lại, nói năng cũng gấp gáp hơn.

“Ừm, có vấn đề gì sao?”

Giang Yến nghiêng đầu, vừa cười vừa hỏi, tựa như một tia nắng chiếu rọi, khiến người khác cảm thấy ấm áp.

“Không có vấn đề gì cả, mời cô theo tôi, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.”

Trương Tâm Di nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười, dẫn Giang Yến đến phòng làm việc.

Đám nhân viên thấy quản lí thong thả đưa Giang Yến về phòng làm việc, thầm thán phục cô.

Giang Yến vào đến văn phòng, những người đứng bên ngoài khu vực mua sắm, đặc biệt là những khách hàng nam, say đắm nhìn cô, bộ dạng như hồn bay phách lạc.

Nhưng Trương Tâm Di cũng chẳng quan tâm người khác thế nào, cô mời Giang Yến vào phòng làm việc, kìm nén những cảm thán trong lòng, rồi nói về đề nghị mời Giang Yến đến làm người đại diện cho cửa hàng trụ sở chính, dò hỏi nguyện vọng của Giang Yến.

Nhìn kỹ khuôn mặt Giang Yến, Trương Tâm Di không khỏi kinh ngạc.

Dung mạo, làn da này đúng là cực phẩm, trêи đời rất hiếm thấy.

Thậm chí, ngay cả Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân cũng ngang ngửa với cô gái xinh đẹp này.

Trương Tâm Di nói xong, yên lặng chờ Giang Yến trả lời.

Thực tế, Giang Yến có đồng ý hay không, cô cũng sẽ báo cáo lại việc ngày hôm nay với Chu Dương, đồng thời, nếu Chu Dương không đồng ý mời Giang Yến đến làm người đại diện, cô cũng sẽ hết sức khuyên nhủ.

Từng giây phút trôi qua, Giang Yến nghiêng đầu, như đang chăm chú suy nghĩ gì đó.

“Thưa cô, thật ra hiện giờ cô cũng không cần phải trả lời tôi luôn đâu, cô có thể quay về suy nghĩ kỹ càng, sau khi quyết định, có thể gọi điện thông báo, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi.”

Trương Tâm Di sợ sẽ gây áp lực cho Giang Yến, vội vàng nói, đồng thời lấy danh thϊế͙p͙ đưa cho Giang Yến.

“Quản lí cửa hàng trụ sở chính của Công ty Danh Dương – Trương Tâm Di.”

Nhìn thông tin trêи tấm danh thϊế͙p͙, trong lòng Giang Yến hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Trước khi đi du học, cô sống ở Giang gia tại thành phố Trường Sa.

Khi đi du học thì luôn sinh sống ở nước ngoài.

Đó là tất cả cuộc sống trước khi về nước của cô ấy.

Mà trong đó, thời gian cô ở bên cạnh Chu Dương, chỉ vọn vẹn một buổi tối.

Chỉ trong một buổi tối, trong đầu Giang Yến luôn hiện ra những mảnh hồi ức, còn nhiều hơn cả những hình ảnh hồi ức khi cô sống ở Giang gia.

Trong chốc lát, Giang Yến nghĩ tới việc trở thành người đại diện hình ảnh cho cửa hàng trụ sở chính, khi Chu Dương nhìn thấy biển quảng cáo ngoài cửa hàng, anh sẽ sững sờ ngây dại, nghĩ đến đây Giang Yến liền nở nụ cười.

“Được thôi, tôi đồng ý.”

Nếu đã nghĩ như vậy, thì nên thực hiện, cân nhắc một lúc, Giang Yến đồng ý.

“Hả? Cô cứ như vậy mà đồng ý sao? Không cần suy nghĩ thêm à? Nói thực, năng lực tôi có hạn, không thể cho cô mức lương hợp lí. Tất cả vẫn cần phụ trách của chúng tôi – Chu tổng, quay về mới có thể quyết định.”

Trương Tâm Di không ngờ Giang Yến sẽ dứt khoát đồng ý như vậy, trong lòng vui mừng và hơi kinh ngạc.

“Nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ đề nghị Chu tổng cho cô một mức lương hợp lý.”

“Ừm, vấn đề tiền lương gì đó, tôi không để tâm lắm đâu, tuỳ vào mọi người, nhưng khi Chu tổng quay lại thì cô hãy gọi điện báo tôi, tôi sẽ lại đến đây một chuyến.”

Giang Yến cảm thấy sung sướиɠ và thần bí như vừa thực hiện một trò đùa quái đản, cô để lại số liên lạc, rồi rời đi.

Khi cô ra khỏi đó, khách trong cửa hàng, đặc biệt là nam giới, ai cũng nhìn về phía cô, liên tục tán thưởng.

Tất cả mọi việc xảy ra, Chu Dương ở Tương Tây hiển nhiên không hề hay biết.

Chỉ là, nhất thời không hay biết, không có nghĩa là sau này anh sẽ không biết.

Đã ba ngày sau khi thương lượng việc hợp tác với Trương Thái Viêm.

Vì trước đây đã từng thể hiện thực lực của mình nên lần này, không có kẻ nào có mắt như mù đến để khiêu khích.

Vậy nên, nhóm người Chu Dương vẫn yên bình sống ở khu nhà nhỏ.

———————–