Chàng Rể Đại Gia

Chương 1172: Đồ cặn bã




Nền văn minh của nhân loại rất lớn mạnh và phức tạp.



Nó phức tạp đến mức có đủ các thể loại người.



Giống như mấy tên tóc vàng này.



Bọn họ thực sự đã làm mới nhận thức của anh.



Giống như tưởng tượng của Chu Dương, những người này tới là để cướp Thẩm Bích Quân bởi vì bọn họ đã để mắt đến cô.



Ông lão này tên Võ Hành Tôn là thầy thuốc đông y ở trong ngôi làng này.



Ngày hôm qua ông ấy đã khiêng Chu Dương và Thẩm Bích Quân về làng, do sức lực không đủ vì thế chắc chắn khi đi qua làng sẽ phải mất nhiều thời gian.



Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người trong làng đã nhìn thấy Chu Dương và Thẩm Bích Quân.



Đây là một ngôi làng nhỏ biệt lập với thế giới bên ngoài, cũng coi như một bộ lạc vô cùng truyền thống.



Người ở đây quanh năm không ra ngoài vì thế chưa từng gặp được người có khí chất như Chu Dương và Thẩm Bích Quân.



Cho dù cả hai đều đang hôn mê nhưng khí chất cao quý trêи người vẫn khiến cho những người trong làng có cảm tình.



Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp cả làng.



Chẳng mấy chốc đã lọt đến tai của ba tên tóc vàng kia.



Ba tên tóc vàng này lần lượt tên là Hoàng Đại Mao, Hoàng Nhị Mao và Hoàng Tam Mao.



Bọn họ là ba người duy nhất ở trong làng đã từng đi ra ngoài làm việc, sau khi trở về tính tình đã trở nên kiêu ngạo, bởi vì bọn họ đã từng nhìn thấy thế giới bên ngoài nên tự xưng là "thiếu gia", ở trong làng bắt nạt người khác, không tội ác nào là không làm.



Lúc nghe thấy ở trong làng đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ giống thần tiên, sao bọn họ có thể không để ý chứ?



Vì thế bọn họ đã chạy đến nhà của Võ Hành Tôn ngay trong đêm, sau khi nhìn thấy Thẩm Bích Quân, bọn họ ngay lập tức muốn khiêng Thẩm Bích Quân quay về căn nhà gạch của mình.



Nhưng tối hôm qua bọn họ bị Võ Hành Tôn ngăn lại, Võ Hành Tôn nói dối vì vậy cuối cùng cũng đã miễn cưỡng lừa được ba tên đó.



Nhưng ba tên này cũng không phải kẻ đần độn, sau khi quay về suy nghĩ một đêm đột nhiên cảm thấy không thể từ bỏ như vậy được.



Bọn họ là ai? Là thiếu gia quý tộc kiêu ngạo.



Biệt danh của Hoàng Đại Mao giống như gọi gió - Lệ thiếu gia, biệt danh của Hoàng Nhị Mao như thần sấm- Lạp thiếu gia, của Hoàng Tam Mao là Vũ thiếu gia nhẹ nhàng như mưa phùn.



Những thiếu gia quý tộc như bọn họ làm sao có thể bị một ông lão như Võ Hành Tôn làm cho hồ đồ chứ?



Vì vậy hôm nay bọn họ lại chạy đến đây hơn nữa còn hạ quyết tâm nếu như Võ Hành Tôn không đồng ý bọn họ sẽ lật mặt, ông không phải nói còn mạng là phúc sao? Ông đây sẽ giết chết ông!



Bọn họ thậm chí đã chuẩn bị xong việc sẽ giết chết Võ Hành Tôn sau đó mới quay trở về.



Bất kể thế nào bọn họ cũng phải có được Thẩm Bích Quân!



Bây giờ, cho dù đối mặt với Chu Dương, bọn họ vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như cũ: "Thằng ranh, tao khuyên mày nên biết điều chút đi, mày có biết ba anh em bọn tao có thân phận gì không?"



Chu Dương bị chọc cười: "Vậy các cậu nói xem các cậu có thân phận gì?"



"Chúng tao là ba thiếu gia quý tộc! Tao nói cho mày biết ở trong cái làng này nếu như mày đắc tội với ba bọn tao, mày đừng mong sống tốt!"



"Bọn tao phải có được người phụ nữ kia, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn giao ra đây, bởi vì từ trước đến nay ba bọn tao muốn có được người phụ nữ nào đều phải có được”.



"Ví dụ như quả phụ Trương, quả phụ Lý, còn có quả phụ Tôn ở trong làng, ai nấy đều rất xinh đẹp, cuối cùng cũng đều phải phục tùng ba anh em bọn tao đấy thôi!", Hoàng Đại Mao dương dương tự đắc nói.



Đây vẫn luôn là thứ để bọn họ khoe khoang.



Dẫu sao ở trong làng nhỏ tách biệt với thế giới này, tất cả đều nghèo khó, thực sự không có gì để khoe khoang cả.



Mà phụ nữ chính là thứ thích hợp lấy ra để khoe khoang nhất.



Bọn họ có được mấy người góa phụ, vì vậy bọn họ cũng xem như là ba người đã từng đi sâu hiểu rõ nhiều phụ nữ nhất, đây là điều khiến họ tự hào.



"Thế sao, lợi hại như vậy à?", Chu Dương khẽ mỉm cười: "Quả thật khá lợi hại, đến bây giờ tôi cũng chỉ có thể đi sâu tìm hiểu được một người phụ nữ".



Người phụ nữ này đương nhiên chính là Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân ở bên cạnh nghe thấy câu này đột nhiên mặt đỏ bừng.



"Ha ha, vì thế mới nói, loại chó quê mùa như mày hoàn toàn không xứng để đánh đồng với ba thiếu gia quý tộc như bọn tao!"



"Mày ngoan ngoãn giao người phụ nữ này cho bọn tao là được rồi!"



Ba anh em này còn cho rằng Chu Dương nhận thua, nên thái độ lại càng kiêu ngạo hơn.



"Vậy sao? Nếu như tôi nói không thì sao? Mặc dù tôi quả thật chưa từng được đi sâu tìm hiểu nhiều phụ nữ, tôi cũng không phải thiếu gia gì cả nhưng tôi vẫn từ chối các cậu, các cậu có thể làm được gì nào?", Chu Dương hỏi.



"Thằng ranh, mày muốn chết sao?", Hoàng Đại Mao đột nhiên tức giận.



"Đúng, tôi muốn chết, cậu muốn làm gì nào? Muốn giết chết tôi sao?", Chu Dương lại hỏi.



Sắc mặt của Võ Hành Tôn bên cạnh thay đổi: "Chàng trai trẻ, cậu đừng nói liều thế!"



"Không thể đắc tội với bọn họ như thế đâu, đắc tội với bọn họ, hậu quả rất nghiêm trọng đó".



"Hừ, muộn rồi! Thằng ranh, nếu như mày đã dám nói chuyện với bọn tao như vậy, cho dù hôm nay ông trời có đến cũng không cứu được mày đâu!", Hoàng Đại Mao hung hăng nói.



Hắn vừa nói vừa tháo dây xích sắt ra khỏi thắt lưng sau đó vung mạnh.



Trêи người của tên tóc vàng quý tộc này có đeo một chiếc xích rất nặng.



Hoàng Nhị Mao và Hoàng Tam Mao cũng không chịu lép vế, lần lượt lấy vũ khí ra hùng hổ đi về phía của Chu Dương.



"Thằng ranh, bây giờ nếu như mày quỳ xuống xin lỗi tao, có lẽ tao còn có thể để mày chết dễ dàng hơn chút đấy", Hoàng Đại Mao nói.



Thật kiêu ngạo, cho dù anh quỳ xuống cũng vẫn chỉ có đường chết sao? Chỉ là chết dễ dàng hơn chút?



Loại người nào mà cũng dám nói những lời như vậy với anh?



Sắc mặt của Chu Dương thay đổi: "Quỳ xuống!"



Mặc dù anh chỉ khôi phục lại được một phần mười sức lực, nhưng để đối phó được với những người bình thường như này thì vẫn dư sức.



Lực uy dâng trào lên lao về phía ba người bọn họ, những thứ trước mắt trở nên mơ hồ, không tự chủ được buông bỏ vũ khí quỳ trêи mặt đất.



Trước áp lực uy hϊế͙p͙ của Chu Dương, ngay cả suy nghĩ muốn kháng cự cũng không có.



Thực lực khác biệt quá lớn.



"Còn bắt tôi quỳ sao? Còn muốn giết chết tôi sao?", Chu Dương hỏi.



Không phải cũng đã bị quỳ rồi hay sao?



Ba tên kia cảm thấy giống như đã gặp phải quỷ.



Đây rốt cuộc là ai? Tại sao chỉ hét một câu lại có thể khiến bọn họ quỳ xuống như vậy chứ?



Mấu chốt là còn bị quỳ một cách tự nhiên như vậy, không thể nào nghĩ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



"Không, không dám nữa", Hoàng Đại Mao ấp úng nói.



Hắn thật sự hoảng sợ, bởi vì trêи người Chu Dương tỏa ra một luồng khí chết chóc thật sự.



Sức uy hϊế͙p͙ khủng bố tuyệt đối thế này, từ trước đến này ba anh em bọn họ chưa từng gặp.



Bọn họ cũng không hiểu nổi, chỉ biết rằng Chu Dương ở trước mặt kia rất mạnh, chân khí phát ra từ cơ thể của Chu Dương không giống như sức mạnh mà con người có thể tỏa ra được.



Võ Hành Tôn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia sáng.



Nhưng ông ấy không nói gì.



Chu Dương xua tay, lạnh lùng nói: "Cút đi, lần này tôi không tính toán với các cậu, nhưng nếu như có lần sau tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy đâu".