Chàng Rể Đại Gia

Chương 1151: Anh hùng cứu mỹ nhân




Bây giờ thiên kim tiểu thư của các thế gia lớn, những quý cô ở tầng lớp thượng lưu thủ đô đều muốn dính lấy Chu Dương.



Nếu anh thật sự muốn vui vẻ, e rằng có thể làm bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, như trong xe, trong rừng, bãi cỏ bên đường hoặc là một khách sạn năm sao nào đó.



Đâu cần phải đi đến những nơi như nhà tắm lớn!



Tạ Linh Ngọc nghĩ là mình nông cạn và kϊƈɦ động rồi, mặt hơi đỏ ửng.



“Chị dâu, chị nghĩ nhiều rồi, chị thật sự trở thành người vợ đúng nghĩa rồi đó, cả ngày theo dõi chặt chẽ anh Dương của tôi quá”, Chu Minh xoa lỗ tai nói.



“Hừ, đàn ông các cậu chẳng có ai tốt cả”, Tạ Linh Ngọc hừ một tiếng, rồi quay người về phòng ngủ.



Chu Minh nhìn sang Chu Dương, Chu Dương chỉ gượng cười: “Đừng nhìn tôi như vậy, rất bình thường, đợi anh kết hôn sẽ biết ngay”.



“Nói mới nhớ, hôm nay sao lại muốn đi ăn vịt quay?”, Chu Dương hỏi.



“Vì vịt quay ở thủ đô là số một!”, Chu Minh vỗ đùi, đắc ý nói: “Anh xem, tôi suy nghĩ thấu đáo không?”



“Vì tôi biết anh vẫn không rành thủ đô, cho nên thời gian trước dẫn anh đi xem danh lam thắng tích của thủ đô, hơn nữa thứ đó cũng cần thiết, di tích ngàn năm mà thủ đô chúng ta để lại thật sự khiến người khác kinh ngạc, cần phải đi tham quan mở rộng kiến thức”.



“Nhưng thủ đô dù sao cũng khá lớn, những thứ có thể xem thì chúng ta đều đã xem, nếu anh thật sự muốn tìm hiểu về thủ đô thì phải bắt đầu từ miệng”.



“Mì tương ăn cùng với vịt quay, hì, tôi nói cho anh, đây chắc chắn là món ăn số một của thủ đô chúng ta!”, lúc Chu Minh nói rất hưng phấn và tự hào.



Mì tương ăn với vịt quay, còn có sự kết hợp như vậy sao? Trong suy nghĩ của Chu Dương cũng hiện lên vẻ thèm thuồng… xem ra cũng không tệ.



Hai người lái chiếc Porsche đến thẳng một tòa nhà cổ kính ba tầng dưới sự dẫn dắt của Chu Minh.



Có thể xây dựng một toà nhà ba tầng ở trung tâm thủ đô, không cần nói cũng biết nhà hàng vịt quay này rốt cuộc có thực lực ra sao.



“Tôi nói với anh, nơi này chính là nhà hàng nổi tiếng nhất thủ đô, chắc chắn cũng có các nhà hàng vịt quay chính thống khác, nhưng anh rất khó phân biệt thật giả”.



“Nơi này là nhà hàng lâu năm, toàn thủ đô đều biết vịt quay nơi này chính thống nhất, tôi nói với anh, người trong ngành đều đến đây ăn cơm!”, Chu Minh đắc ý nhìn Chu Dương.



Chu Dương cười rồi gật đầu, sau đó xuống xe đi vào cùng Chu Minh.



Mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ cổ kính, nhưng dù sao nơi đây cũng là thành phố hiện đại hóa, đều có các quy trình công nghệ hiện đại bên trong, tuy nhiên vẫn có màu sắc cổ kính trong phong cách trang trí.



Xem ra đây là một nhà hàng ngon.



Đặc biệt là lưu lượng người ở đây phải nói là khiến Chu Dương khϊế͙p͙ sợ.



Cả hội trường lớn bằng bốn năm sân bóng rổ, có hàng nghìn chiếc bàn, mà tất cả bàn đều chật kín.



“Hoan nghênh, xin hỏi bao nhiêu người?”, một nhân viên dịu dàng chào đón: “Đến bên này lấy số đi”.



Lấy số cũng không vội, Chu Dương liếc mắt nhìn, tên này được lắm, bốc ra số hơn ba trăm.



Căn bản không có ai một mình đến đây ăn cơm, nói cách khác, trước mặt Chu Dương có khoảng một ngàn người đang xếp hàng.



“Phải đợi đến lúc nào?”, Chu Dương nói lớn tiếng.



“Anh vẫn thành thật đi lấy số à, tôi suy nghĩ có phải anh nhìn trúng cô gái nào không”, Chu Minh không nói nên lời: “Nhà hàng này đông khách, nhưng hai chúng ta đến đây ăn cơm, làm gì phải xếp hàng?”



“Anh xem tôi ra tay thì xong việc!”, Chu Minh lấy điện thoại ra.



Chu Dương không ngăn cản hắn, anh biết Chu Minh muốn dùng quan hệ để chen ngang.



Nhưng trêи thế giới này chẳng phải như vậy sao? Không có cái gì công bằng và không công bằng, Chu Minh có thể chen ngang hàng vì hắn có thể tìm được người có liên quan.



Mà nhân viên làm công việc liên quan này sẽ giúp hắn, vì hắn có tiền, có địa vị.



Vậy chuyện này trở nên rất đơn giản, Chu Minh nhìn có vẻ như chen ngang, nhưng trêи thực tế hắn phải trả giá cao hơn những người xếp hàng bình thường.



Chẳng qua hắn có thể trả được cái giá này mà thôi.



Bạn có năng lực đủ để chi trả, có thể thử một số đãi ngộ mà người bình thường không có, thật ra thế giới rất công bằng.



Không công bằng chỉ có những người riêng biệt.



Hành vi này của Chu Minh không được coi là ức hϊế͙p͙ người khác.



Vì người kinh doanh cố ý xây dựng lầu hai lầu ba là chuẩn bị cho những người như bọn họ.



Nhưng người tiếp theo là một kẻ bắt nạt người khác.



Sau khi Chu Minh cúp máy, lúc vừa định theo Chu Dương lên lầu ba, đột nhiên nghe thấy tiếng hỗn loạn sau lưng.



“Em gái, trước mặt các em có khoảng hơn ba trăm bàn đang đợi, lúc đợi đến lượt chắc nhà hàng này đóng cửa rồi. Sao em không cùng anh lên lầu hai hưởng thụ trước đi?” một gã đàn ông cao lớn thô kệch đang ôm một cô gái mười bảy mười tám tuổi trong lòng nói.



Cô gái đang vùng vẫy, hiển nhiên là cự tuyệt, hơn nữa xem ra hai người này không quen biết nhau.



Những thực khách đang đợi xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không có ai dám bước lên ngăn cản.



Không nghe người đàn ông nói gì sao? Có thể lên lầu hai đó!



Nói thẳng ra, nhà hàng vịt quay này chắc chắn là một huyền thoại, kinh doanh của anh tốt như vậy, nhưng trước giờ không ai dám gây chuyện ở đây.



Mà người có thể lên lầu hai và lầu ba, cũng được coi là người có thân phận ở thủ đô.



Bọn họ chỉ là những người dân bình thường đợi ở lầu một, đâu có dũng khí phân cao thấp với đại ca trêи lầu hai chứ?



Nhưng nhanh chóng có một nhân viên và bảo vệ đến.



Chỉ là một thực khách nhỏ bé ở lầu hai mà thôi, những nhân viên bảo vệ không hề sợ hãi nói bằng giọng khách sáo: “Vị tiên sinh này, nếu anh có yêu cầu gì vui lòng liên hệ với nhà hàng chúng tôi, nhưng đừng gây ảnh hưởng đến thực khách khác đến ăn!”



Mặc dù lời nói rất lịch sự, nhưng trong giọng điệu đầy sự uy hϊế͙p͙.



Quả nhiên là một nhà hàng có trách nhiệm, Chu Dương ấn tượng cao về nhà hàng này.



“Ở đâu mát mẻ thì nán lại ở đó! Nơi này không liên quan đến các người!”, thái độ gã đàn ông kia rất cứng rắn, không hề giữ thể diện cho nhân viên và bảo vệ: “Các người không nghe sao? Bổn đại gia là khách của lầu hai các người, là hội viên cao quý của nhà hàng các người!”



“Bây giờ tôi muốn mời cô gái này cùng ăn cơm ở lầu hai với tôi, có gì không?”



“Các người không cần lo chuyện này, không thì không ai có thể bảo vệ được các người!”, gã đàn ông tự tin nói.