Chàng Rể Đại Gia

Chương 1133: Đặt chân đến thủ đô




Hét lên một trăm lần mình đẹp trai nhất ư?

Dù Chu Dương cảm thấy da mặt mình dày nhất thì lúc này cũng không biết nói gì.

“Tôi nghĩ chuyện này không cần thiết đâu, thật ra anh ta không giỏi như các cậu nghĩ…”, Chu Dương nói.

Nhưng anh càng nói như vậy, mấy đứa nhóc này càng tức giận.

“Chu Dương tiên sinh là người đẹp trai nhất! Mau nói cho ông!”

“Nếu anh không nói thì tôi ném anh xuống ngay đấy! Tự mình đi đến thủ đô đi!”, tài xế đe dọa.

Còn chuyện này nữa sao? Chu Dương có thể làm gì đây? Chỉ có thể buồn bực nói một trăm lần mình đẹp trai nhất.

Như thế tài xế này mới đồng ý tiếp tục chở anh đến thủ đô.

Trêи đường đi hắn còn đắc ý nói với Chu Dương: “Vậy chẳng phải đúng rồi sao, tôi đã sớm bảo với anh nên thành thật một chút rồi”.

“Đó là Chu Dương tiên sinh, tôi nói cho anh biết nhé, anh ấy là thiên tài siêu cấp, tin lời tôi chắc chắn không sai đâu, anh ấy là người đẹp trai nhất”.

Chu Dương không dám nói nữa, xe cứ thế chạy đến thủ đô.

Trụ sở của tập đoàn Chu Thị vừa được thành lập hai tháng ở thủ đô.

Hổ gia đích thân ra cửa đón anh.

Chiếc Ferrari đỏ rực dừng ngay trước cửa tòa nhà trụ sở. Sau khi nhìn thấy Hổ gia đứng trước cửa, hai người trẻ tuổi trong xe và cô gái xinh đẹp tóc dài ngồi ghế sau lập tức trở nên phấn chấn.

“Hổ gia thế mà lại đích thân đến đón chúng ta, xem ra chúng ta đã làm khá tốt công việc trong khoảng thời gian này!”

“Sắp tới hẳn là chúng ta có thể trở thành người thân cận của Hổ gia nhỉ! Đến lúc đó phải chăng có thể gặp được Chu Dương tiên sinh?”

Ba người trẻ tuổi phấn khích nói, sau đó mở cửa xe chạy nhanh đến chỗ Hổ gia.

“Hổ gia, Hổ gia! Chúng tôi đến rồi”, Tiền Đại Phú vẫy tay với Hổ gia.

Hổ giả khẽ cười gật đầu, sau đó quay đầu nhìn phía sau bọn họ: “Đến rồi thì tốt, phải rồi, Chu tiên sinh đâu?”

“Chu tiên sinh gì?”, Tiền Đại Phú và Tiền Nhị Phú nhất thời không phản ứng kịp.

Lúc này, Chu Dương mới chậm rãi mở cửa xe bước xuống từ chiếc Ferrari.

Nhìn thấy Chu Dương, Hổ gia mới cảm thấy yên tâm sau đó cười đấm nhẹ lên vai Tiền Đại Phú: “Tên nhóc này, đến cả tôi mà cậu cũng dám lừa à? Chẳng phải là Chu tiên sinh đã xuống xe rồi đó sao!”

“Hả?”, Tiền Đại Phú vẫn không hiểu câu này có ý gì, chỉ mở to mắt nhìn Hổ gia đã bỏ lại bọn họ mà chạy về phía Chu Dương.

“Cái quái gì thế? Vừa rồi Hổ gia nói gì vậy? Chu tiên sinh gì? Cậu nghe hiểu không?”, Tiền Đại Phú quay đầu hỏi Tiền Nhị Phú.

Tiền Nhị Phú cũng chớp mắt, không hiểu gì nói: “Không, không biết, Chu tiên sinh? Sao nghe quen thế nhỉ?”

Cô gái xinh đẹp tóc dài lập tức phản ứng lại.

Sắc mặt vô cùng khó coi nhìn Chu Dương: “Tôi nghĩ tôi biết Chu tiên sinh có ý gì rồi”.

“Cả thành phố Đông Hải thì có mấy Chu tiên sinh đâu? Hơn nữa Chu tiên sinh mà có thể được Hổ gia đối xử kính trọng như vậy, e rằng chỉ có một người thôi”.

Vừa nghe vậy, Tiền Đại Phú và Tiền Nhị Phú cũng giật mình.

Sau đó bọn họ ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Chu Dương và Hổ gia.

Chu Dương lười biếng híp mắt, ngẩng đầu yên lặng nghe Hổ gia báo cáo.

Còn Hổ gia lại luôn miệng vâng dạ báo cáo cực kì nghiêm túc.

Chu tiên sinh đó ư!

Dọc đường họ luôn miệng chém gió về Chu tiên sinh, kết quả là Chu Dương ngồi cạnh bọn họ!

Nghĩ đến những chuyện ở trêи xe, nhất thời họ không biết nên vui hay nên buồn.

Lúc này, Tiền Đại Phú bỗng nhảy dựng rồi hét lên.

“Làm sao vậy? Anh bị giẫm phải đuôi à?”, Tiền Nhị Phú và cô gái có mái tóc dài bất mãn nói.

“Tôi, tôi quên mất… tôi còn đánh Chu tiên sinh trêи xe nữa”, Tiền Đại Phú lắp bắp nói.

Hắn vừa nói vậy, cô gái xinh đẹp tóc dài và Tiền Nhị Phú cũng nhớ ra hình như có chuyện đó thật.

Tiêu rồi, Tiền Đại Phú thế mà lại đánh Chu Dương – người mà họ ngưỡng mộ nhất.

Đợi chết đi là vừa.

Lúc này Chu Dương và Hổ gia cũng đang chậm rãi đi về phía bọn họ.

Càng lúc càng đến gần, nhịp tim của ba người trẻ tuổi này cũng đập nhanh hơn.

“Làm sao đây, làm sao đây, Chu tiên sinh sẽ không đánh chết mình đấy chứ?”, ba người lo lắng thấp thỏm.

Chu Dương và Hổ gia đi đến cạnh họ, người lên tiếng trước lại là Hổ gia.

“Các cô cậu vất vả rồi”, Hổ gia cười nói: “Thật ra nhiệm vụ chính lần này của các cô cậu là đưa Chu tiên sinh đến thủ đô an toàn”.

“Nhưng lần này lịch trình của Chu tiên sinh được giữ kín nên không nói trước thân phận cho các cô cậu biết, cũng cố ý chọn người chưa từng gặp Chu tiên sinh”.

Hổ gia bỗng nở nụ cười đầy ẩn ý: “Các cô cậu không xảy ra chuyện gì không vui với Chu tiên sinh chứ?”

“Không có, không có!”, ba người vội nói, nhưng thật ra lại muốn khóc đến nơi.

Thế mà thật sự là Chu tiên sinh, phải làm sao đây!

Lúc này Chu Dương cũng khẽ cười nhìn bọn họ.

Cảm thấy đã đủ, chắc hẳn những người này đã rất hoảng sợ rồi, Chu Dương mới bình thản nói: “Nhìn đi, tôi đã nói gì ấy nhỉ? Thật ra Chu Dương cũng không hung dữ như thế đúng chứ?”

“Anh ta vẫn rất biết lý lẽ”.

Chu Dương nói.

Còn có thể nói gì đây? Tất nhiên ba người này gật đầu liên tục.

Thật ra lúc này họ cũng không hiểu ý của Chu Dương là gì.

Họ chưa kịp hiểu ra nên chỉ vô thức gật đầu mà thôi.

Đến khi Chu Dương rời đi, bọn họ nhìn bóng lưng của Chu Dương, lúc này mới lâm vào trầm tư suy nghĩ.

Hóa ra là vậy sao?

Quả thật hình tượng của Chu Dương hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ là kiêu ngạo, độc đoán, phong lưu.

Thật ra Chu Dương trong hiện thực chỉ là một người bình thường mà thôi, thói quen lời nói hay hành động cũng giống một người bình thường, hoàn toàn không có cảm giác hung dữ lạ thường.

Nhưng nghĩ kĩ lại, Chu Dương là một người sống nội tâm và sâu sắc, khí chất trêи người anh đem đến sự tự tin rằng mọi thứ anh đều có thể kiểm soát.

Đây mới là ông trùm thực sự! Một nhân vật lớn chân chính!

Bây giờ nghĩ lại, hành động của họ hơi trẻ trâu.

Ba người này nghĩ thầm.

Chu Dương không biết họ có hiểu được hay không, có thể suy nghĩ đến mức độ nào, nhưng mục đích anh đến thủ đô không cho phép anh quan tâm đến ba nhân vật nhỏ này.

Bốn gia tộc lớn!

Nếu Chu Dương chỉ là một hoàng đế võ giả thì khi đối mặt với bốn gia tộc lớn có thể cảm thấy hơi áp lực, dù sao theo lời đồn đại, mỗi gia tộc trong bốn gia tộc lớn đều có ít nhất một hoàng đế võ giả.

Nhưng bây giờ Chu Dương đã là tối thượng hoàng đế, tất nhiên không có gì phải lo lắng nữa cả.