Chàng Rể Đại Gia

Chương 1120: Tôi đóng vai chính tôi




Chu Dương cũng không phải người nóng vội, mặc dù anh cũng rất muốn cứu Thẩm Bích Quân, nhưng anh cũng biết, bây giờ mình không có thực lực này.



Tất cả đều phải dựa theo thực lực để nói chuyện.



Cho nên sau khi Chu Dương tặng cho ông già kia một loại bảo bối, anh đã quay về giới thế tục.



Cũng không biết thời gian ở thế giới nhỏ được tính theo quy tắc nào, rõ ràng Chu Dương và Tạ Linh Ngọc mới đi vào khoảng một ngày, nhưng lúc trở lại thế tục, vậy mà đã trôi qua một tháng rồi.



Cái này đúng là trêи trời một ngày, dưới đất một tháng.



Chẳng trách những tiên sư kia đều có vẻ ngoài trẻ mãi không già như thế.



Ở thế tục một năm, chỗ bọn họ mới qua mười hai ngày mà thôi, đương nhiên tuổi thọ sẽ kéo dài hơn rất nhiều!



Sau khi về lại thế tục, mọi thứ cũng không thay đổi gì nhiều.



Công ty Danh Dương vẫn là công ty Danh Dương như cũ, chủ tịch vẫn là Lâm Tử Ngọc.



Nhưng bây giờ chỉ khác một cái là có thêm một người nữa biết bí mật về Thẩm Bích Quân, chính là Tạ Linh Ngọc.



Về phần bà Chu, bà chỉ nghĩ Chu Dương và Tạ Linh Ngọc đi hưởng tuần trăng mật nên cũng không hỏi gì nhiều.



Cuộc sống dường như lại trở về với nhịp sống bình thường, có điều hôm nay, Chu Dương nhận được cuộc gọi của Lâm Tử Ngọc.



"Chu Dương! Dạo gần đây anh chạy đi đâu đấy? Sao tôi gọi điện thoại cho anh lúc nào cũng ngoài vùng phủ sóng", giọng nói hơi giận dỗi của Lâm Tử Ngọc vang lên.



Chu Dương khẽ nở nụ cười nhạt.



"Tôi đi hưởng tuần trăng mật với vợ”.



Anh đã biết, chuyện Thẩm Bích Quân biến mất, thật ra không liên quan gì đến Lâm Tử Ngọc.



Thậm chí chính Lâm Tử Ngọc cũng không biết, vốn dĩ cô ta không phải là chủ tịch của công ty Danh Dương.



Trí nhớ của cô ta đã bị bóp méo và ngụy tạo.



Cho nên Lâm Tử Ngọc cũng có thiện cảm với Chu Dương, bởi vì trong trí nhớ của cô ta, đã có rất nhiều chuyện xảy ra giữa cô ta và Chu Dương.



Nhưng cô ta cũng không thích Chu Dương giống Thẩm Bích Quân, bởi vì loại tình cảm này là không thể làm giả được.



Chu Dương cũng tranh thủ lúc này, chặt đứt triệt để khả năng Lâm Tử Ngọc sẽ nảy sinh tình cảm với mình.



Thoải mái nói mình đi hưởng tuần trăng mật với vợ.



Sau khi Lâm Tử Ngọc nghe xong, cũng không có phản ứng gì quá lớn: “Anh hay quá nhỉ, vậy mà còn vui vẻ đi hưởng tuần trăng mật, lần trước tự nhiên mắng tôi một trận, đến bây giờ anh còn chưa giải thích rõ ràng với tôi đâu đấy!"



Lâm Tử Ngọc nói với thái độ bông đùa.



"Được rồi, chuyện này cũng không quan trọng", Chu Dương chuyển chủ đề: “Nói đi, lần này tìm tôi có chuyện gì”.



Nếu chuyện Thẩm Bích Quân biến mất không liên quan gì đến Lâm Tử Ngọc, thì anh cũng không cần thiết nhằm vào Lâm Tử Ngọc.



Ngược lại, vẻ bề ngoài, giọng nói và tính cách của Lâm Tử Ngọc đều giống hệt Thẩm Bích Quân, điều này khiến Chu Dương cũng có cảm tình tốt với cô ta.



Nếu như cô gái này gặp phải chuyện khó xử gì, mình cũng có thể giúp một tay.



"Coi như anh còn có lương tâm, vẫn không quên tôi và công ty Danh Dương", Lâm Tử Ngọc cũng chuyển chủ đề theo Chu Dương: “À, anh tranh thủ đến công ty một chuyến, công ty có chút chuyện”.



"Có chuyện?", Chu Dương hơi sững sờ.



Bây giờ ở thành phố Đông Hải, còn có ai dám gây chuyện với công ty Danh Dương sao?



Anh đã chủ động để lộ thân phận, chỉ cần là người có chút thế lực, từ các gia tộc hạng hai trở lên, trêи cơ bản đều phải biết điều không dám chọc vào công ty Danh Dương mới đúng.



Còn có thể có chuyện gì?



Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh vẫn chạy tới công ty.



Sau khi anh đến, phát hiện lý do Lâm Tử Ngọc gọi mình đến thật sự khá buồn cười.



Cô gái này vậy mà lại bảo mình đóng giả làm một người.



Đóng giả ai? Chu Dương!



Không sai, chính là bảo Chu Dương, đóng giả thành Chu Dương.



"Anh đã nghe nói chuyện này chưa, thành phố Đông Hải của chúng ta vừa xuất hiện một nhân vật lớn siêu cấp", Lâm Tử Ngọc chìa cái đầu nhỏ bé đáng yêu của mình lại gần anh, khẽ nói: “Tôi mà nói ra có thể anh sẽ không tin nổi đâu, nhân vật lớn siêu cấp kia, có thể ra lệnh cho cả Tôn gia và Tô gia - đều là những gia tộc hạng nhất đấy!"



"Nghe nói còn có một cái gia tộc ẩn dật gì nữa ấy, tôi cũng không hiểu, tóm lại chính là toàn bộ những người có máu mặt nhất thành phố Đông Hải, đều phải nghe theo lời của anh ta!"



"Ừ, tôi nghe nói rồi”, Chu Dương hơi buồn cười nhìn Lâm Tử Ngọc và nói: “Rồi sao, thế thì đã sao?"



"Đúng vậy, lúc đầu quả thật mấy chuyện này không liên quan gì tới công ty nhỏ của chúng ta”.



"Nhưng anh biết không, nhân vật lớn siêu cấp kia, vậy mà lại trùng tên trùng họ với anh! Anh ta cũng là Chu Dương! Anh đã thấy mình may mắn chưa?", Lâm Tử Ngọc vui vẻ vỗ vào tay Chu Dương.



Chu Dương tự nhủ có gì mà may hay không, vốn dĩ tôi chính là Chu Dương đó bà chị!



Nhưng nhìn gương mặt hí hửng của Lâm Tử Ngọc, anh lại không nỡ vạch trần.



"Dạo này những người trùng tên trùng họ có nhiều lắm, cũng có rất nhiều người trùng tên với mấy người nhà giàu nhất thế giới đó, cũng không thấy có gì tốt cả, cái này có gì đâu mà bảo là may mắn?", Chu Dương nói.



"Thế thì anh lại không hiểu rồi, nghe nói nhân vật lớn siêu cấp kia vô cùng thần bí, anh ta mới chỉ xuất hiện một khoảng thời gian trước thôi, từ trước tới giờ chưa có ai biết thân phận của anh ta!"



"Nhưng sau lần bị khui ra ánh sáng, tên của anh ta trong nháy mắt đã nổi tiếng khắp Đông Hải rồi!"



"Nhưng anh có biết điều mấu chốt hơn là cái gì không? Đó là người kia quá mức thần bí, không có ai biết thân phận thật sự của anh ta, nhưng anh ta tên là Chu Dương thì mọi người đều biết”.



"Ở thành phố Đông Hải này, tên là Chu Dương, còn có thể coi là có chút địa vị còn có ai nữa chứ? Đương nhiên là anh rồi, Chu tổng!", Lâm Tử Ngọc lại hí hửng đập vào tay Chu Dương một phát nữa.



Chu Dương hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Tôi cũng hiểu được đại khái rồi, hay nói cách khác, bây giờ có rất nhiều người nghĩ tôi chính là nhân vật lớn trong lời đồn đúng không?"



"Nói vậy, nghe cũng có vẻ như cũng khá may mắn đấy, nhưng trêи thực tế, cũng đâu có giúp ích được gì đâu?"



Chu Dương nhìn về phía Lâm Tử Ngọc, không biết rốt cuộc trong đầu cô gái này đang suy nghĩ cái gì.



Lúc này Lâm Tử Ngọc cũng không vòng vo, cô ta nói thẳng ra tính toán của mình.



"Đương nhiên, nếu lúc này anh trực tiếp phủ nhận thì chúng ta cũng chẳng kiếm được lợi ích gì”.



"Nhưng anh không thể tưởng tượng được đâu, bởi vì cái tên này của anh, bây giờ đã có bao nhiêu là xí nghiệp đủ loại ngành nghề lĩnh vực muốn hợp tác với chúng ta đấy”.



"Tất cả đều đến vì cái tên của anh đó!"



"Kỳ thật lúc này, anh chỉ cần làm một việc, không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh chỉ cần đóng giả làm Chu Dương một thời gian, sau đó tôi sẽ tìm thời gian thích hợp mời bọn họ đến”.



"Sau đó mọi người cùng nhau mở một cuộc họp, trong cuộc họp đó chúng ta sẽ kí kết toàn bộ những hợp đồng kia”.



"Sau khi hợp đồng đã tới tay, anh lại tuyên bố sự thật mình không phải Chu Dương là được rồi”.



Lâm Tử Ngọc dương dương đắc ý nói: “Dù sao hợp đồng cũng đã tới tay, chúng ta cũng đâu có gì phải sợ?"



"Anh tuyên bố mình không phải là Chu Dương kia thì cũng không được xem là giả mạo người nổi tiếng, chắc hẳn anh ta cũng sẽ không so đo với chúng ta đâu, kế hoạch này quá tuyệt vời đúng không?"