Chàng Rể Đại Gia

Chương 1108: Anh gian lận!




Chu Dương đi trêи không, theo sát phía sau nữ tiên sư đang bay giữa trời.



Cơ mặt trêи mặt nữ tiên sư co rút một lúc rồi tiếp tục dẫn đường.



Không thì biết nói gì nữa? Cô ta không muốn lộ ra vẻ mặt kinh sợ của mình!



Cô ta muốn thể hiện vẻ vênh váo tự đắc, chứ đừng hòng bắt cô ta chịu thua trước Chu Dương.



“Hừ, dù cậu đi được trêи không thì đã sao?”



“Đợi gặp được Hoàng đế tiên sư xong cậu sẽ phải hối hận!”, nữ tiên sư thầm nghĩ rồi đẩy nhanh tốc độ bay.



Tính ra diện tích của thế giới nhỏ này quả thật vô cùng rộng lớn.



Chu Dương đi trêи không ở đằng sau nữ tiên sư, hai người bay đúng hai ngày hai đêm mới tới nơi được gọi là vương phủ tiên sư.



Từ trêи trời nhìn xuống vương phủ tiên sư này rất nguy nga hùng vĩ, diện tích mấy chục nghìn mét vuông rộng tương đương với bốn năm sân bóng.



Tòa nhà bên trong cao chót vót, người hầu ra ra vào vào làm đủ mọi việc vặt.



Trong lòng Chu Dương bỗng kinh hãi, biết bao người bận rộn túi bụi, mục đích chỉ là để nâng cao chất lượng cuộc sống của một người.



Nếu người này không có thực lực thì cũng chỉ là một công cụ!



Khi tới nơi sắc mặt nữ tiên sư bỗng trở nên nghiêm túc, không còn thái độ kiêu ngạo như lúc đối diện với Chu Dương.



Thậm chí cô ta không dám bay ở trêи trời nữa, lúc chỉ cách vương phủ tiên sư một hai cây cô ta đã tiếp đất.



“Thú vị đó, thì ra trong thế giới nhỏ này cũng có người mà cô sợ à?”, Chu Dương đầy thích thú nhìn nữ tiên sư và nói.



Trong ấn tượng của anh, nữ tiên sư là một người phụ nữ vô cùng phóng khoáng, tính tình hết sức nóng nảy.



Ngay cả khi bạn nhấn cô ta xuống dưới đất để đánh, cô ta cũng không nhận sai.



Nhưng giờ đây người phụ nữ này lại lộ ra thái độ nghiêm túc?



Hơn nữa vừa mới tới trước cửa vương phủ, còn chưa gặp Hoàng đế tiên sư mà đã sợ như vậy rồi.



Nếu gặp Hoàng đế tiên sư thật chẳng lẽ người phụ nữ này sẽ quỳ xuống luôn sao?



Chu Dương hơi tò mò.



“Cậu im mồm cho tôi!”, trước lời chế giễu của Chu Dương, nữ tiên sư hung dữ chửi lại: “Nghe đây nhóc con, cậu muốn tự tìm đường chết như nào thì kệ cậu, nhưng đừng có lôi tôi vào!”



“Cậu vốn không hiểu nổi sự khủng bố của Hoàng đế tiên sư nên mới dám hung hăng như thế”.



“Nhưng có hung hăng thì cũng kệ, dù gì tôi cũng tới để coi trò cười của cậu, nhưng cậu không được nói xấu gì về tôi với Hoàng đế tiên sư, hai chúng ta vốn không có quan hệ gì!”



Nữ tiên sư này muốn phủi sạch quan hệ với Chu Dương trước!



Xem ra cô ta đã sợ Hoàng đế tiên sư tới một mức nhất định!



Chu Dương càng lúc càng tò mò về Hoàng đế tiên sư đó. Đọc nhanh tại Vietwriter.net



Rốt cuộc anh ta là một người như nào?



“Yên tâm đi, tôi sẽ làm không liên lụy tới cô đâu”, Chu Dương lắc đầu nói: “Vốn chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì mà”.



Hai người bước vào cổng vương phủ tiên sư.



Chiếc cổng này không đóng, mà trước cổng cũng chẳng có người canh phòng.



Còn về những người làm việc trong này như thể họ cũng chẳng thấy Chu Dương và nữ tiên sư đến, ai làm việc của người đó, giống như cái xác không hồn.



“Này, nơi này không có người dẫn đường luôn à?”, Chu Dương gãi đầu nói.



“Tôi đã nói rồi, cậu ngậm miệng lại đi được không!”, nữ tiên sư khẽ trách mắng, nhưng cô ta vẫn giải thích kỹ càng: “Không có ai dám xông vào vương phủ tiên sư!”



“Vì vậy nơi này cũng không cần người canh gác hay là dẫn đường, ai muốn tìm Hoàng đế tiên sư thì chỉ cần cảm ứng bằng con dấu là có thể chủ động tìm được vị trí của Hoàng đế tiên sư!”



“Vậy à”, Chu Dương gật đầu: “Vậy rốt cuộc anh chàng này ở phòng nào?”



“Ăn nói tôn trọng chút!”, nữ tiên sư hơi lo: “Im mồm đi, ngoan ngoãn đi theo tôi là được!”



Vương phủ này quả thật rất lớn, họ đi hết trang viên này tới trang viên khác, qua hết phòng này đến phòng khác, sau cùng họ tới một trang viên khá hiện đại.



Mỗi một căn phòng trong trang viên đều mang một phong cách độc nhất vô nhị, còn trang viên lúc này họ đang đứng thì giống như một biệt thự trang viên lộng lẫy ở bên dưới giới thế tục.



Phong cách trang trí và cả các thiết bị bên trong đều vô cùng hiện đại, thậm chí Chu Dương còn nhìn thấy cái máy chạy bộ ở bên cạnh bể bơi, ở bãi cỏ bên cạnh, công cụ mà các công nhân sử dụng cũng là máy cắt cỏ.



“Hay thật, Hoàng đế tiên sư này đúng là theo kịp thời đại ghê”, Chu Dương nói.



“So với giới thế tục thì thế giới nhỏ cũng chẳng thiếu thiết bị kỹ thuật nào, dù gì mỗi năm chúng tôi đều có rất nhiều người có thể xuống trần thế làm việc”, đến nơi đây nữ tiên sư càng thận trọng hơn: “Được rồi, Hoàng đế tiên sư ở trong phòng đó, nếu cậu còn câu hỏi gì thứ cứ hỏi một lèo đi!”



“Hết rồi”.



Chu Dương dẫn Tạ Linh Ngọc và cả nữ tiên sư bước tiếp về phía trước, họ đẩy cánh cửa bằng vàng không có tay cầm ra rồi bước vào đại sảnh khá sang trọng.



Đại sảnh rất sang trọng nhưng trông hơi vắng vẻ… Một nơi rộng lớn như này mà chỉ có một người ở, không vắng vẻ mới lạ.



Sau khi bước vào đại sảnh, Chu Dương cũng nhìn ngay thấy Hoàng đế tiên sư.



Anh chàng này đúng là có khí phách của hoàng đế… Thật ra Chu Dương cảm thấy hắn giống tên trẻ trâu hơn.



Trong đại sảnh sang trọng rộng lớn này, giữa đại sảnh có đặt một băng ghế sofa màu vàng, đối diện ghế sofa là một bức tường trắng cao lớn.



Có một thanh niên đang ngồi trêи sofa, trông còn trẻ hơn cả Chu Dương.



Vẻ mặt hắn lạnh lùng, trông tràn đầy khí thế và nghiêm túc.



Nhưng trong tay hắn lại đang cầm tay cầm máy chơi game.



Giờ đây anh chàng đang tập trung nhìn chằm chằm vào bức tường trắng ở trước mặt, vì trêи bức tường trắng đang trình chiếu game Pubg đang hot hiện nay.



Đường đường là một Hoàng đế tiên sư giờ đây lại đi chơi Pubg, quan trọng là còn là game di động!



Người anh em, game PC cũng mất có chín mươi tám tệ thôi, anh còn chơi game di động sao?



Nhưng anh chàng này chơi game di động không phải là vì thiếu tiền mà là vì bộ thiết bị chơi game di động của hắn còn đắt gấp nhiều lần game PC.



Máy chiếu tinh xảo kết nối với một chiếc điện thoại đắt tiền bằng một thiết bị không dây.



Trêи điện thoại lại kết nối với một tay cầm chơi game, anh chàng này chơi game di động thôi mà màn hình trình chiếu còn to hơn máy tính gấp mấy lần.



“Người anh em, anh gian lận rồi!”, Chu Dương không nhịn được mà nói.



Game di động mà anh lại đi kết nối với thiết bị ngoài, còn phóng to màn hình ra nữa, làm vậy chẳng phải gian lận thì là gì!



Nhưng anh chàng đó không để tâm tới Chu Dương, chỉ lạnh lùng quay đầu liếc nhìn anh.



Chính ánh mắt này mà lúc hắn quay lại đã bị chúa tể Voldemort đánh chết.