Chàng Rể Đại Gia

Chương 1079: Nghệ thuật trò chuyện




"Thuộc hạ không dám", Lý Đại Hải vội vàng trả lời.



Đùa gì chứ, sao ông ta có thể thừa nhận chuyện này, nếu thừa nhận cái mạng nhỏ này của ông ta cũng không giữ được.



"Sao tôi có thể coi Chu tiên sinh là kẻ ngốc chứ? Sự ngưỡng mộ của tôi đối với Chu tiên sinh giống như dòng sông cuồn cuộn không ngừng chảy...”, Lý Đại Hải hoảng loạn giải thích, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình.



Nhưng Chu Dương đã ngắt lời ông ta.



"Không coi tôi là kẻ ngốc, vậy tại sao lời ông nói ra lại buồn cười vậy chứ?"



"Phản ứng lần đầu tiên tôi gọi ông tới và lần thứ hai rất khác biệt, lần thứ hai rõ ràng là không tình nguyện lắm".



"Những biểu hiện này đều bày ra trước mắt, sao ông lại nói với tôi lần thứ hai không hề có biểu hiện không tình nguyện chứ?”



"Nói láo trắng trợn như vậy không phải coi tôi là kẻ ngốc thì là gì, ông nghĩ tôi không nhìn ra sao?"



Chu Dương hờ hững nói.



Lý Đại Hải sững sờ đứng nguyên tại chỗ.



Chu Dương lại vì điểm này mà tức giận sao?



Đây đúng là một thanh niên kỳ lạ!



Quả thật lần thứ nhất và lần thứ hai khi Chu Dương gọi ông ta quay lại, phản ứng của ông ta hoàn toàn không giống nhau, ông ta cũng tin rằng Chu Dương chắc chắn có thể nhìn ra.



Nhưng khi Chu Dương hỏi có phải ông ta không tình nguyện hay không ông ta lại lắc đầu nói không.



Cậu mạnh hơn tôi, mặc dù tôi không tình nguyện nhưng tôi cũng không dám nói ra, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?



Đây là sự tôn trọng của tôi với cậu, là biểu hiện của sự sợ hãi, sao cậu lại nghĩ tôi coi cậu là kẻ ngốc chứ?



Nhất thời Lý Đại Hải không biết nên nói gì.



Một lúc lâu sau ông ta mới dè dặt đáp lại: "Vậy ý của Chu tiên sinh là gì?"



Ông ta hoàn toàn không hiểu được trong đầu Chu Dương đang nghĩ gì, vì vậy liền dứt khoát hỏi.



Chu Dương cười nhạt, sau đó làm như không có chuyện gì thản nhiên ngả người xuống ghế, nhìn trời xanh một cách chăm chú.



Đột nhiên anh nói: "Ông chủ Lý, vừa nãy ông nói, nguyên nhân ông không báo thù tôi là bởi vì ông biết khoảng cách sức mạnh giữa hai chúng ta, vì vậy mới lựa chọn không làm ra chuyện điên rồ như báo thù tôi, đúng không?"



Lý Đại Hải lại sững sờ, sau đó gật đầu, câu này quả thực là ông ta nói.



Chu Dương cũng gật đầu: "Ừ, vậy thì đúng rồi".



"Hay nói cách khác, nếu như tôi thực sự không có sức mạnh, chỉ tình cờ hủy hoại công ty của ông thì chắc chắn ông sẽ báo thù tôi, đúng chứ?"



Lý Đại Hải vô thức muốn lắc đầu.



Cái tật đối nhân xử thế của ông ta nhiều năm nay lại phạm phải rồi, đối mặt với kẻ mạnh như Chu Dương là phải quỳ xuống để phục tùng.



Nếu như đổi lại là ngày trước, ông ta chắc chắn sẽ nói: "Không, làm sao có thể! Sao Chu tiên sinh có thể không có sức mạnh chứ?"



Hoặc là nói: "Không, cho dù Chu tiên sinh thật sự không có sức mạnh, chỉ là tình cờ hủy hoại công ty của tôi, vậy thì Chu tiên sinh vẫn sẽ mãi là Chu tiên sinh, tôi tuyệt đối sẽ không có bất kì suy nghĩ muốn báo thù cậu".



Nhưng lời này nói thẳng ra đều là nói nhảm, giả dối.



Giả sử Chu Dương không có bất cứ sức mạnh nào mà làm tổn hại đến lợi ích của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ ngay lập tức đè chết đối phương! Kể cả có là Phật Tổ cũng không cứu sống được.



Nhưng ông ta không thể nói như vậy, bởi vì lời này nói quá dễ nghe. Ông ta vẫn luôn dùng chiêu này với bất cứ nhân vật lớn nào.



Chỉ cần nói như vậy là ông ta có thể tránh được một trận sóng gió.



Nhưng ông ta không ngờ rằng Chu Dương ở trước mặt dường như không hề trúng chiêu này của ông ta.



Hình như vừa nãy ông ta nói bản thân không tình nguyện đã khiến Chu Dương tức giận?



Ông ta còn cần phải nói những lời nói dối rõ như ban ngày sao?



Ông ta cẩn thận nhìn Chu Dương, phát hiện ra Chu Dương vẫn nở nụ cười hờ hững như cũ, hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì, chỉ đang rất nhàn nhã chờ đợi câu trả lời của ông ta.



Nghĩ một lúc, Lý Đại Hải nghiến răng đưa ra một quyết định táo bạo.



Ông ta sẽ nói thật!



"Chu tiên sinh, cho phép tôi nói thẳng, nếu cậu không có bất kỳ sức mạnh nào, tôi tuyệt đối không thể để cậu làm tổn hại đến công ty của tôi được".



"Nếu cậu tình cờ làm tổn hại đến công ty của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu".



Lý Đại Hải nói liền mạch rõ ràng.



Sau khi nói xong, ông ta không dám thở mạnh.



Lăn lộn trêи thương trường nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta phải nói chuyện theo cách như thế này.



Bây giờ ruột gan của ông ta muốn nhảy ra ngoài, ánh mắt nhìn Chu Dương tràn đầy sự cảnh giác và sợ hãi.



Nhưng Chu Dương gần như không có phản ứng quá lớn, anh vẫn giữ thái độ vô cùng ôn hòa giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.



"Tức là, sở dĩ sùng bái tôi, nói rằng ông vô cùng ngưỡng mộ và kính phục tôi, việc con trai của ông đắc tội với tôi là không thể tha thứ, thực ra không liên quan gì đến tôi, chỉ bởi vì ông sợ sức mạnh của tôi thôi, phải không?"



Chu Dương vừa quan sát mu bàn tay mình vừa hỏi.



Giống như đang hỏi một vấn đề rất nhỏ không đáng nhắc đến.



Nhưng câu hỏi này lại khiến Lý Đại Hải cảm thấy sắp nghẹt thở.



Đừng trêu đùa nữa được không?



Trêи đời này lấy đâu ra một người thật sự đáng để sùng bái chứ?



Ông đây nói lời hay và nịnh nọt cậu, nguyện trung thành với cậu, nói thẳng ra là bởi vì nhắm vào sức mạnh của cậu mà thôi.



Ai thèm quan tâm đến việc cậu là người như thế nào.



Cho dù một con lợn có được sức mạnh của cậu như bây giờ, tôi cũng sẽ đối xử với nó y như vậy.



Trêи thế giới này, ngoại trừ số ít người có tình nghĩa anh em, hoặc thật sự có chuyện sùng bái một người, còn lại số đông không phải đều nhằm vào địa vì và quyền lợi để sùng bái sao?



Thứ sùng bái chỉ có quyền lực và địa vị, còn về việc ai là người nắm quyền lực và địa vị hoàn toàn không quan trọng.



Có thể nói là vậy, người nắm trong tay quyền lợi và địa vị, bọn họ không muốn cũng phải nghe theo.



Bạn nhất định phải nói với bọn họ, đại ca à, quan hệ của hai chúng ta thật sự không phải vì sức mạnh và địa vị, tôi tới đây là vì anh.



Như vậy tất cả mọi người mới vui vẻ.



Tại sao Chu Dương này hết lần này đến lần khác phải hỏi cho rõ ràng những chuyện nhàm chán, đây không phải là câu hỏi đã có đáp án cố định sao?



Lý Đại Hải không hiểu cũng không dám tùy tiện trả lời.



Nhưng sau khi ông ta cân nhắc rất lâu, vẫn quyết định thoát ra khỏi thói quen của bản thân, bởi vì Chu Dương ở trước mắt hoàn toàn không thể dùng con mắt quan sát trước kia của ông ta để cư xử.



"Đương nhiên, Chu tiên sinh, nếu như trong tay cậu không có bất kỳ sức mạnh hay quyền lực nào, vậy thì tôi có lẽ sẽ không sùng bái cậu", Lý Đại Hải thành thật nói.



Sau khi nói xong, ông ta không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm mỗi động tác của Chu Dương.