Chàng Rể Đại Gia

Chương 1007: Dặn dò




Chu Dương thuật lại rất chi tiết, không giấu giếm điều gì, cũng không cố ý bôi nhọ Hứa gia.







Anh dựa vào góc độ của người xem, tường thuật lại toàn bộ câu chuyện mà thôi.







Thậm chí anh không mang theo cảm xúc cá nhân trong toàn bộ quá trình, cũng không nói bất kì lời nào về bố cục của Hứa gia hiện giờ.







Nhưng tu vi của ông già ở cấp độ nào chứ?







Tầm nhìn của người có thể đạt đến tu vi này cũng rộng lớn đến đáng sợ.







Cho nên, ông ta nhanh chóng hiểu ra rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.







“Một đám thỏ đế vô dụng! Bọn chúng thật sự làm như vậy?”, sau khi ông già nghe xong, liền nổi giận đùng đùng.







“Không ra hồn, đường đường là hậu bối của Hứa gia, sao có thể làm ra những chuyện như vậy! Cậu không gạt tôi chứ!”







Ông già không dám tin, hoặc thật ra ông đã tin, nhưng ông không thể chấp nhận, ông ta vẫn ôm lấy tia hi vọng cuối cùng rồi truy hỏi Chu Dương.







Ông ta hi vọng Chu Dương nói những điều này là lừa gạt ông ta.







Nhưng dựa vào tu vi của ông ta, Chu Dương không dám nói dối, ông ta vẫn có thể nhìn ra.







Chu Dương lắc đầu: “Tôi không dám”.







Ông già trầm mặc một lát, đột nhiên thở dài.







“Bỏ đi, con cháu có phúc của con cháu, hoặc tất cả đều là số mệnh”.







Chu Dương ở bên cạnh không nói gì.







Ông già có suy nghĩ này, thật ra có thể nói là rất bình thường.







Ông ta quan tâm đến con cháu mình, sau khi nghe Hứa gia làm ra chuyện này thì rất thất vọng và tức giận.







Với cảnh giới của ông ta có thể nhìn thấu mọi sự vật sự việc trêи đời.







Huống hồ, ông ta đã chết ngàn năm nay rồi.







Cho nên, ông ta tức giận một hồi, nhanh chóng trở lại như một người bình thường, chỉ là trông hơi ủ rũ.







“Tiền bối, vậy cuộc thử thách của chúng ta có thể tiếp tục không? Ông dự định thế nào?”, Chu Dương khẽ hỏi.







Trong lòng ông già nghĩ thế nào, thật ra không liên quan nhiều đến anh.







Anh nói nhiều với ông già như vậy, nói một cách dễ hiểu, là vì để ông già buông tha cho mình mà thôi.







Sau khi nghe Chu Dương nhắc nhở, ông già hơi sững sờ, rồi mất kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, cậu đã vượt qua cửa ải này, tôi không muốn chơi với cậu nữa, mau đi đi!”







“Vậy là qua rồi sao?”, Chu Dương không dám tin.







“Tiền bối, thế này có được không vậy? Đây không phải thử thách à? Còn trận pháp thì sao?”, Chu Dương chưa nói xong, thật ra không cần nói ra câu tiếp theo.







Ý của anh rất rõ ràng, thử thách của hoàng đế là trình tự bố trí trận pháp, giờ ông nói tôi qua là tôi qua luôn sao? Ông nói là được à?







Cho dù không nói nửa câu sau, ông già cũng nghe hiểu, cười sảng kɧօáϊ rồi giải thích một cách đắc ý: “Thế nào, cậu cho rằng tôi cũng như những người khác, chỉ là một hình ảnh hư cấu mà trận pháp tạo ra sao?”







“Hoặc tôi không phải là hình ảnh hư cấu mà trận pháp tạo ra, mà là chủ nhân của trận pháp này!”







Thì ra, trận pháp này thật sự chính ông già tạo nên.







Còn thử thách của trận pháp này, cũng chỉ có hai cửa mà thôi.







Ông già thấy hai cửa đã rất nghiêm túc rồi, người có thể vượt qua hai cửa đến được đây, chắc chắn là một nhân tài.







Bản thân ông ta canh giữ cửa thứ ba, không phải là vì thử thách mà là để chỉ điểm.







Cho nên, nơi này không có bất kì quy tắc, vì ông ta chính là quy tắc, đương nhiên có quyền để Chu Dương rời đi.







Chu Dương sững sờ đần mặt ra, lại nói yếu ớt: “Ồ đúng rồi, tiền bối, ông không phải nói, vượt qua cuộc thử thách này sẽ có phần thưởng sao?”







“Phần thưởng đó là gì?”







Mặc dù bây giờ Chu Dương cũng không thiếu thứ gì, nhưng anh vẫn cảm thấy tò mò, một ông già thần bí khó hiểu như vậy rất có thể đưa ra thứ đồ thần kì nào đó.







Ông già trợn mắt, nhếch mép cười: “Muốn thưởng sao?”







“Ừ, muốn”, Chu Dương trả lời không chút do dự.







Đùa sao, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, nếu như có thưởng thì tại sao không cần chứ?







“Nhưng tôi không đưa đấy”, ông già cười ha ha nói: “Nhưng đừng trách tôi không giữ chữ tín, thật ra cậu không tính là qua cửa này, là tôi buông tha cho cậu mới cho phép cậu rời khỏi đây, cho nên, tôi không thưởng cho cậu cũng rất bình thường đúng không”.







Chu Dương không nói nên lời, đâu có bình thường đâu, ông già!







Buông tha cậu, rõ ràng là thù lao tôi kể tình hình của Hứa gia cho ông mà!







Tôi trải qua sinh tử nhiều lần, cuối cùng ông không trao phần thưởng mà đuổi cổ tôi đi?







Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng Chu Dương cũng hết cách, dù sao anh không thể giành giật với ông già ở đây!







Chu Dương lắc đầu, định rời đi, sau này nếu thực lực bản thân mạnh hơn, anh sẽ quay lại gặp ông già cũng chưa muộn!







Nhưng anh vừa xoay người, ông già liền bảo anh dừng lại.







“Thật ra đưa đồ cho cậu cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện”, ông già khẽ cười.







“Điều kiện?”, Chu Dương hỏi.







Anh không hiểu, ông già đã bất khả chiến bại, còn ra điều kiện gì với mình?







“Ừ, đúng, điều kiện, cũng coi như là thỉnh cầu của tôi với cậu”.







“Nếu có cơ hội thì tha cho người của Hứa gia một con đường sống”, ông ta nói rất thành thật.







Quả nhiên, ông già này vẫn còn day dứt với Hứa gia.







Theo phán đoán từ câu chuyện mà Chu Dương kể cho ông ta, Hứa gia đã chui vào ngõ cụt, sẽ cách ngày diệt vong không xa nữa.







Huống hồ, bọn họ còn đắc tội với Chu Dương, sau khi Chu Dương rời khỏi đây, hoàn toàn có thể tiêu diệt Hứa gia.







Cho nên, ban đầu ông già không thưởng cho Chu Dương.







Đừng nói khen thưởng cho Chu Dương, đứng trêи góc độ của ông ta thì nên giết Chu Dương, để trừ mối hậu họa cho Hứa gia sau này mới đúng.







Nhưng ông ta không làm như vậy, vì ông ta biết chính xác vấn đề của Hứa gia nằm ở đâu.







Mối đe dọa cơ bản của Hứa gia không đến từ mối đe dọa của Chu Dương, mà từ sự biến chất của Hứa gia.







Cho nên ông ta biết, giết Chu Dương cũng vô dụng.







Con cháu tự có phúc của con cháu, nếu bản thân miễn cưỡng nhúng tay vào giết chết Chu Dương, sau này cũng sẽ có người khác tiêu diệt Hứa gia, cục diện của Hứa gia bây giờ đã không giữ được danh tiếng này nữa.







Cho dù nghĩ như vậy, ông ta có thể giữ lại mạng sống của Chu Dương, nhưng không thể bỏ qua hoàn toàn, cho nên mới đưa ra yêu cầu này.







“Cậu có thể tiêu diệt toàn bộ Hứa gia, cướp đoạt mọi tài nguyên của Hứa gia, những điều này không vấn đề gì, đây là thù lao người chiến thắng như cậu nên có”.







“Nhưng tôi hi vọng cậu có thể giữ lại ngọn lửa của Hứa gia, cậu phải hứa với tôi nếu sau này cậu tiêu diệt Hứa gia, nhất định phải giữ lại một người đàn ông”.







“Hơn nữa cậu phải đảm bảo người đàn ông đó có thể trưởng thành, như vậy thì tôi sẽ thưởng cho cậu”.