Chàng Rể Đại Gia

Chương 1000: Vậy phải làm thế nào




Trước mắt Chu Dương là màu đen u tối, đầu óc anh dường như cũng mất đi khả năng suy nghĩ.

Mình chết rồi sao?

Chắc là vậy rồi.

Cú đấm vừa nãy dù có thành công đánh vỡ cánh cửa đá thì anh cũng sẽ bị thương nặng. Bởi vì cú đấm đó, anh phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

Mà tình hình trước mắt, anh thậm chí không những không thành công mà có lẽ cú đấm vừa rồi đã bị cửa đá dội ngược lại.

--

Trong tình huống này không khó để tưởng tượng với năng lực anh thực hiện cú đấm như vừa rồi thì hoàn toàn không thể sống sót.

Chu Dương không ngờ mình lại chết kiểu này.

Lúc này, có lẽ Hứa gia đang rất vui, xem ra bản thân anh vẫn quá kiêu ngạo, tự đại.

-----

Chu Dương cười gượng lắc đầu, thôi vậy bản thân đã lựa chọn thì cũng không có gì phải hối hận, chết thì chết thôi.

Hình như không đau đớn lắm như trong tưởng tượng.-----

Vừa nghĩ đến đây, cơ thể anh bỗng đập mạnh vào tường đá phía sau, sau lưng truyền đến một trận đau nhói, Chu Dương không khỏi hét lên một tiếng.

Đau lắm đó!

Chuyện gì thế này? Không phải mình đã chết rồi sao? Đau đớn này là sao đây?

Người chết cũng thấy đau ư?

Anh nén uất ức mở mắt ra, vừa mở mắt thì một bóng người lao vào người anh. Chu Dương suýt bị ngạt thở.

Ôi nhiệt tình thế!....

Nhưng cũng may cái thứ đập vào người anh không quá nặng, hơn nữa còn rất mềm mại mới khiến Chu Dương miễn cưỡng có thể chống đỡ được, không làm cho thương tích của mình nặng thêm.

Lúc này anh mới phản ứng lại, thứ đập vào người anh chính là người phụ nữ lúc trước.

Cơ thể người phụ nữ bê bết máu trông vô cùng yếu ớt, vốn dĩ cô ta đã rất yếu rồi, có cảm giác dường như có thể chết bất cứ lúc nào.

Hoặc là người phụ nữ này có thể đã chết, nhưng vì cô ta rất xinh nên mới làm người ta cảm thấy dường như có thể mở mắt bất kì lúc nào.

….

Chu Dương chớp mắt, chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không lâu sau, anh mới phản ứng lại.

Chu Dương đã dùng chân khí bịt chặt tai mình lại, nên anh không thể nghe thấy bất kì điều này mà người phụ nữ này nói…...

Anh quá tập trung vào chuyện phá vỡ cửa đá, ngay lúc anh phát huy cú đấm cuối cùng, cửa đá dội ngược sức mạnh của anh trở lại.

Trong tình huống bình thường, Chu Dương hẳn sẽ chết.

Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, người phụ nữ đã đứng chắn trước mặt và cứu anh một mạng.

Cái giá phải trả là cô ta đã chết.

Chu Dương lẳng lặng ngồi trêи đất, vẻ mặt không có xúc cảm gì.

Anh chỉ cảm thấy rất hoang đường.

Anh thế mà lại được người phụ nữ này cứu.

Hơn nữa theo lý mà nói, người phụ nữ này hẳn là kẻ thù của anh mới đúng.

Bây giờ || người phụ nữ cứu anh một mạng, còn cô ta lại chết.

Giờ đây dù Chu Dương muốn trả ơn cũng không tìm được người để báo đáp.|

“Mặc dù cô không để lại tâm nguyện gì”, Chu Dương chậm rãi đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Nhưng theo tôi thấy, nguyên nhân xảy ra tất cả mọi chuyện đều là vì trận pháp này”.

“Sau khi tôi ra ngoài, tôi sẽ phá hủy hết trận pháp này để báo thù cho cô. Dù có như thế nào, cô đã hy sinh vì tôi, vậy tôi nhất định sẽ không phụ ơn cứu mạng của cô”.

Chu Dương tự nhủ nói, cuối cùng liếc nhìn người phụ nữ một cái đang định rời đi.|||

Người phụ nữ đã chết thì cánh cửa đá hẳn nên được mở ra mới đúng.

“Quan nhân, tôi vẫn chưa chết mà anh nói báo thù cái gì”.

Ngay lúc Chu Dương muốn rời khỏi căn phòng này, phía sau bỗng vang lên giọng nói yếu ớt của người phụ nữ.

Chu Dương khẽ khựng lại, sau đó chậm rãi quay người nhìn người phụ nữ.

Quả thật người phụ nữ chưa chết nhưng trông rất yếu, sắc mặt trắng bệch, nửa người nằm trêи mặt đất ho sặc sụa.

Mỗi tiếng ho đều phun ra một ngụm máu đỏ tươi chói mắt.

Không khỏi khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Chu Dương khẽ nhíu mày: “Cô không sao chứ?”

Cô ta thay mình chắn một cú đánh mạnh như vậy mà lại không chết ư?

“Quan nhân, mặc dù tôi không có sức chiến đấu gì, nhưng vì tôi là sản phẩm của trận pháp này nên ở mức độ rất lớn có thể dung hợp với năng lượng trong trận pháp, sức mạnh trong trận pháp không thể giết chết tôi”.

Người phụ nữ thấp giọng giải thích, ngược lại cũng có lý.

Chu Dương lẳng lặng nhìn người phụ nữ, ánh mắt suy tư.

Vốn dĩ anh không muốn dính đến luật nhân quả, chỉ cần không tiếp xúc với người phụ nữ này thì bất kể anh có thể vượt qua cửa này hay không, anh chắc chắn cũng có thể đảm bảo được tư tưởng của anh không thay đổi.

Nhưng hiện giờ đã khác.

Dù anh có không muốn tin vào nhân quả hay không thì người phụ nữ này cũng đã cứu mạng anh.

Nếu không báo đáp, vậy có lẽ đời này anh sẽ sống trong tủi hờn.

Chu Dương nhíu mày: “Cô muốn hấp thụ chân khí của tôi à?”

“Quan nhân hà tất gì phải nói như vậy? Thật ra chỉ cần có thể giết chết tôi thì anh có thể qua được cửa ải này dễ dàng”, đôi mắt người phụ nữ đầy vẻ u buồn.$

“Không cần nói với tôi chuyện này, bây giờ tôi đã bị tiêm nhiễm đạo lý nhân quả của cô, dù cô muốn lấy mạng tôi, tôi cũng sẽ không phản đối”.

“Cô có yêu cầu gì cứ nói thẳng đi”.

Chu Dương bình thản nói.

Trong mắt cô ta lộ rõ sự phức tạp.

Cuối cùng sự phức tạp lại biến thành sự quyến rũ.

“Nếu quan nhân đồng ý chia cho tôi một phần chân khí thì tất nhiên tôi sẽ vô cùng cảm kϊƈɦ anh”.

“Chẳng phải như vậy anh cũng có thể thuận lợi qua được cửa này và tôi cũng có thể sống tiếp sao?”

Việc đã đến nước này, cô ta không cần phải che giấu nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô ta đã cứu mạng Chu Dương.

Đối với hoàng đế võ giả có nguyên tắc như Chu Dương, chỉ cần cô cứu mạng tôi thì tôi sẽ bán mạng cho cô một lần.

Sau khi tôi bán mạng cho cô xong, chúng ta không ai nợ ai, tôi cũng có thể giết chết cô.

Nhưng trước lúc tôi chưa trả ơn xong thì cô mãi sẽ là người có ơn cứu mạng của tôi, thậm chí mạng sống của cô còn quan trọng hơn mạng sống của tôi nữa!

Người phụ nữ này hiển nhiên hiểu rất rõ logic tư duy của hoàng đế võ giả.

Thế nên bây giờ cô ta hoàn toàn không cần tỏ vẻ đáng thương, cô ta chỉ cần quang minh chính đại đưa ra yêu cầu của mình. Dù yêu cầu này có đe dọa đến tính mạng của Chu Dương thì anh cũng sẽ không thể nào phản đối được!

Quả nhiên Chu Dương trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi gật đầ[email protected]

Sau đó anh lại hỏi: “Đúng rồi, cô hấp thụ chân khí bằng cách nào?”

Người phụ nữ che miệng khẽ cười: “Tất nhiên là như anh nghĩ đấy”.