“Các người tự mình quyết định, không muốn điều tra để làm rõ chuyện này.” Hàn Tam Thiên quay qua đám người hiệu trưởng hỏi.
Vẻ mặt Lâm Thiếu Huy không kiên nhẫn nói: “Mày là tên ngốc hay sao, làm tốn thời gian của ông đây, chuyện này còn cần tra hay sao? Tao chính là chứng cứ tốt nhất.”
Hàn Tam Thiên nhìn thẳng ba người hiệu trưởng, hoàn toàn không quan tâm đến Lâm Thiếu Huy.
Hiệu trưởng không biết Hàn Tam Thiên là ai, nhưng Lâm Thiếu Huy có quan hệ với bên quản lý trường, hơn nữa lúc này có điện thoại gọi đến báo, loại chuyện xấu này chỉ có thể đổ tội lên Khương Oánh Oánh, cho nên kết quả sẽ không thay đổi.
“Đã quyết định, nếu đã là em gái cậu vậy thì hôm nay cậu đưa cô bé đi đi.” Hiệu trưởng nói.
“Hai người các vị cũng đồng ý như vậy?” Hàn Tam Thiên hỏi hai người
còn lại.
“Nhóc con, tạo khuyên mày nên biết điều một chút, nhanh cút đi.”
“Cậu nếu như không biết thân phận của bọn tôi có thể đi ra ngoài hỏi thăm thử, không cần biết cậu là ai, cũng không thay đổi được kết quả của chuyện này.”
Hai người ban giám hiệu hoàn toàn
không có để Hàn Tam Thiên vào trong mắt.
Khương Oánh Oánh có chút sợ, cô lo lắng chuyện càng huyên náo mà trở nên nghiêm trọng, sẽ liên lụy đến cả Hàn Tam Thiên. Dù sao cô
cũng biết chủ tịch trường học Thành
phố Dung là người vô cùng lợi hại, đắc tội với bọn họ sẽ phải ăn quả
đắng.
“Anh Tam Thiên, chúng ta đi thôi.” Khương Oánh Oánh thấp giọng nói.
“Vẫn là em gái mày biết điều, còn không nhanh cút, nếu để tạo nhớ mặt mày, muốn chạy cũng không chạy thoát được.” Lâm Thiếu Huy cười.
Hàn Tam Thiên cũng cười đáp: “Đám người cặn bã các người, hôm nay một người cũng đừng nghĩ rời khỏi đây.”
Nói xong, Hàn Tam Thiên lấy điện
thoại ra gọi. Đám người Lâm Thiếu Huy nhìn nhau, trêи mặt lộ ra ý cười.
“Nơi này là Thành phố Dung, một tên vô dụng này có phải bị bệnh rồi không, còn muốn tìm quan hệ chỗ
nào chứ?” “Người trẻ tuổi, cậu thật sự quá ngây thơ, cậu chỉ là kẻ ngoại lai, còn muốn uy hϊế͙p͙ chúng tôi sao?”
“Không đâm đầu vào tường không chịu quay đầu, cứ để hắn đụng đi, đầu rơi máu chảy, tự nhiên sẽ thấy hối hận.”
Hai vị chủ tịch trường học cùng hiệu trưởng trường học ngồi ở vị trí của mình, mà Lâm Thiếu Huy cũng không hề lo lắng gì.
Khương Oánh Oánh không phải người thành phố Dung, vậy anh trai cô nhất định cũng không phải.
Quan hệ của Thành phố Dung có mạng lưới giăng khắp nơi, mặc dù có phân chia địa vị cao thấp, nhưng
cũng đều là người quen, một người đến từ chỗ khác có thể gây ra sóng gió gì kia chứ?
Sau khi điện thoại gọi đi, trước của trường học xảy ra một cuộc chấn động không hề nhỏ.
“Tại sao hôm nay toàn bộ cổ đông đều đến vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sẽ không phải vì chuyện của Khương Oánh Oánh chứ?”
“Làm sao có thể, chuyện của Khương Oánh Oánh sao có thể kinh động đến toàn bộ chủ tịch của trường được.”
Chủ tịch của trường lục tục ở cổng trường gặp nhau, nhưng trận sóng gió này đã định sẵn sẽ gây kinh động toàn bộ thành phố Dung.
Người lần lượt đến không có dừng
lại. “Đây...đây là Ninh Hưng Bằng?”
“Mẹ ơi, sao ngay cả Lục Hồng Quang cũng tới!”
Ninh Hưng Bằng cùng Lục Hồng Quang là hai người có địa vị lớn nhất ở giới kinh doanh Thành phố Dung, đều thuộc người có danh tiếng, cho dù là chủ tịch trường học,
cũng là thuộc hạ dưới trướng hai
người này.
“Mẹ ơi, xảy ra chuyện gì, đây...đây là xe của Bao Cảnh Trung mà?”