“Tính cách của Tưởng Uyển vẫn luôn kiêu ngạo, nó cảm thấy Tô Nghênh Hạ không có điểm nào có thể so sánh với mình, cho nên lúc nào cũng muốn chèn ép Tô Nghênh Hạ. Tôi biết nó cố ý khoe khoang trước mặt Tô Nghênh Hạ, là không phục Tô Nghênh Hạ trở thành người phụ trách công ty nhà Tô. Nó muốn Tô Nghênh Hạ biết, mặc kệ bây giờ vị trí của Tô Nghênh Hạ là gì, nó đều tốt hơn Tô Nghênh Hạ, thế nhưng là trêи thực tế, ba năm trước, Tưởng Uyển đã thua, trở thành kẻ bỏ đi trong mắt tất cả chúng ta.”
Nói xong lời cuối cùng, trêи mặt Tưởng Hồng chỉ còn lại nụ cười bị thương, nhìn Từ Phương đang quỳ nói tiếp: “Đây chính là kết quả do có dung túng nó, gieo gió thì gặt bão, không đáng được thương hại.”
Mặt của Từ Phương mặt xám như tro, ý của lời nói này của Tưởng Hồng hiển nhiên không có ý định để ý chuyện này, thế nhưng là bà ta sao có thể trơ mắt nhìn Tưởng Uyển chết trong tay Hàn Tam Thiên được?
“Tưởng Bác, hiện tại con gái của ông sắp chết rồi, ông còn không nghĩ cách gì đi?”
Từ Phương đi đến bên cạnh Tưởng Bác, đấm đá lung tung, tức giận mắng không ngừng.
Tưởng Bác không dám phản kháng, ngay cả nói cũng không dám.
“Hàn Tam Thiên mới là người quyết định địa vị của Tô Nghênh Hạ, cậu ta sao có thể là kẻ bỏ đi được? Ông cụ nhà họ Tô sao có thể để cho một kẻ vô dụng ở rể nhà họ Tô được chứ?”
“Tôi thật sự ngu mà, phải sớm nghĩ đến điểm này, lão già đó luôn khôn khéo như thế, sao có thể đối với loại chuyện này hồ
đồ được.”
Nhìn cảnh này, Tưởng Hồng bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Đây mới là phế vật, là phế vật chân chính.”
Ở trong phòng chơi bida, Tô Nghênh Hạ và Tưởng Uyển bị ném vào trong tầng hầm âm u ẩm ướt, chỉ có một chiếc đèn mờ nhạt chiếu sáng, không đủ để các cô nhìn rõ mặt đối phương.
Tưởng Uyển luôn một mực nói đã bắt nhầm người, trong mắt của cô ta, nhất định là Tưởng Thăng đã nói sai gì đó, rõ ràng là cô ta bỏ tiền, tại sao lại bị bắt?
Tô Nghênh Hạ không có kêu gào, nghe được âm thanh của Tưởng Uyển chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao cả Tưởng Uyển cũng bị bắt?
Một lát sau, anh Long mang theo đám đàn em đi vào trong tầng hầm ngầm.
“Anh Long, anh bắt nhầm người, sao cả tôi cũng bắt lại? Tôi trả hai mươi nghìn tệ để anh bắt Tô Nghênh Hạ, tôi không phải Tô Nghênh Hạ.” Tưởng Uyển bối rối hỏi anh Long.
Tô Nghênh Hạ nghe thấy thì tức giận không thôi, lại là lại là Tưởng Uyển tìm người bắt mình!
“Hai mươi nghìn tệ? Mẹ nó, ông đây chỉ cầm có một nghìn tệ.” Anh Long nói.
“Là Tưởng Thăng, khẳng định là anh ta nuốt mất một ngàn vạn, anh Long anh thả tôi ra, tôi lập tức đi tìm anh ta.” Tưởng Uyên nói, trong lòng cô ta bây giờ hận chết Tưởng Thăng, vậy mà dám giấu mất một ngàn tệ, còn để cho anh Long bắt nhầm người.
“Một nghìn tệ này, tôi nhất định khiến Tưởng Thăng nhổ ra, có điều cô thì tôi không bắt sai, ngoan ngoãn ở lại đây.” Anh Long nói xong đi về phía Tô Nghênh
На.
“Cô chính là Tô Nghênh Hạ?” Anh long hỏi.
Nghe được câu này, trong lòng Tưởng Uyển giật mình!
Tô Nghênh Hạ!
Cô ra cũng bị nhốt ở đây sao? Vậy những
lời vừa rồi cô ta đều đã nghe được?
“Tưởng Uyển, tôi không nghĩ tới cô vậy mà lại dùng tiền tìm người đến bắt tôi." Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Uyển thấy chuyện đã lộ, dứt khoát làm người đến cùng, không sợ cùng Tô Nghênh Hạ lật mặt, lạnh giọng nói: “Nếu không phải tại cô, Liễu Trí Kiệt sao lại chia tay với tôi chứ, tôi mất mặt như thế, Tô Nghênh Hạ, cô tốt nhất là chết đi mới có thể khiến tôi hết hận.”
Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi nói với anh Long: “Hiện tại thả tôi ra, anh còn có cơ
hội chuộc tội.”