Sắc mặt của Tưởng Bác thống khổ, giống như bị ăn đòn.
Hai mắt Từ Phương đỏ bừng, rất hiển nhiên là vừa khóc lớn một trận.
Vẻ mặt Tưởng Hồng âm trầm, vừa lúc nãy đột nhiên có mấy người xông vào nhà, cưỡng ép mang Tưởng Uyển đi, vì không biết đến cùng là có chuyện gì, Tưởng Hồng không dám báo cảnh sát, sợ chuyện càng loạnhơn.
“Nhất định là Hàn Tam Thiên, ngoại trừ
cậu ta còn có thể là ai bắt Tưởng Uyển được, cậu ta muốn trả thù. Cha, cha phải làm chủ cho Tưởng Uyển.” Từ Phương nghĩ đến con gái ngoan bị bắt đi lại không nhịn được rơi nước mắt.
Tưởng Hồng cũng suy đoán chuyện này có quan hệ với Hàn Tam Thiên, thế nhưng
Tưởng lấy gì để ứng phó với chuyện này!
Mà lần này đều do Tưởng Uyển gieo gió gặt bão, Tưởng Hồng muốn lợi dụng thân phận trưởng bối đi trấn áp Hàn Tam Thiên hoàn toàn không có khả năng.
Loading... “Có phải Tưởng Uyển lại giấu tôi làm gì hay không?" Tưởng Hồng hỏi. Chuyện lúc trước thật ra đã chấm dứt, theo như Tưởng Hồng thấy, Hàn Tam Thiên không đến mức sau đó đi tìm Tưởng Uyển gây phiền phức, trừ khi là Tưởng Uyển lại làm chuyện gì chọc giận Hàn Tam Thiên.
“Cha, Tưởng Uyển là người thế nào cha còn không rõ sao. Hiện tại nó bị Liễu Trí Kiệt chia tay, còn có thể làm cái gì chứ?” Từ Phương đáp.
Tưởng Hồng đương nhiên biết rõ Tưởng Uyển là người thế nào, cũng chính bởi vì
nó bị Liễu Trí Kiệt chia tay, nên mới trả thù Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ.
“Tưởng Bác, con có biết Tưởng Uyển đã làm cái gì hay không?” Tưởng Hồng hỏi.
“Cha, nó.”
“Nói nhanh.”
“Con nghe được nó gọi điện thoại, chắc là tìm người báo thù.” Tưởng Bác không dám giấu diếm chuyện này, lo lắng Tưởng Uyển thật xảy gây ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Ngu ngốc.” Tưởng Hồng giận dữ, không nghĩ tới Tưởng Uyển dám không nghe mình còn đi gây phiền phức cho Hàn Tam Thiên, đây không phải lấy trứng chọi đá sao?
Hàn Tam Thiên là loại người nào chứ, là kẻ thao túng Đường Tông, thủ đoạn của đứa như Tưởng Uyển cơ bản chính là tự tìm đường chết.
“Đây chính là con gái ngoan của mấy người đấy, không hại chết nhà họ Tưởng nó không cam tâm mà.” Tưởng Hồng hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, mặc dù bây
giờ mặt dày vô liêm sỉ mà liên hệ với Tưởng Lam, nhưng Tưởng Hồng chung quy là trưởng bối Tưởng gia, không thể bỏ mặc cho chuyện ngày càng nghiêm trọng, vạn bất đắc dĩ, cho dù phải xin lỗi Hàn Tam Thiên, ông ta cũng phải làm.
Điện thoại còn chưa kịp gọi, của nhà đã phá, Hàn Tam Thiên một mình một người xông vào nhà họ Tưởng.
Từ Phương nhìn thấy Hàn Tam Thiên, khóc lóc om sòm chạy đến trước mặt, hai tay túm lấy quần áo Hàn Tam Thiên, giận dữ hét: “Hàn Tam Thiên, cậu bắt con gái tôi đi đâu rồi, nếu nó có chuyện gì, tôi sẽ
liều mạng với cậu.”
Hàn Tam Thiên nhướn mày, đám người Đường Tông động thủ cũng rất nhanh, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy đã đem Tưởng Uyển bắt đi, nhưng hiện tại anh nhất định phải gặp Tưởng Uyển, chỉ có Tưởng Uyển mới biết được Tô Nghênh Hạ ở đâu.
“Hàn Tam Thiên, chúng ta chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi, cháu sao có thể để người ngoài nhúng tay vào chuyện trong nhà được, cháu có phải muốn làm lớn chuyện mới cam lòng phải không?” Tưởng Bác nói với Hàn Tam Thiên.
“Tôi chỉ hận không thể nhanh giết chết Tưởng Uyển, không có cô ta, Tô Nghênh Hạ sẽ không bị bắt đi.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói. Loại chuyện tìm người bắt Tưởng Uyển đi, cũng không sợ bọn họ biết được, đoạn quan hệ này trong lòng Hàn Tam Thiên đã cắt đứt, vạch mặt nhau thì sao chứ?
Chỉ cần là người làm tổn thương Tô Nghênh Hạ, ở trong tay của Hàn Tam Thiên chỉ có một kết cục, đó chính là chết!
“Hàn Tam Thiên, nó là chị họ của cậu.”
Tưởng Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Hàn Tam Thiên cười nhạo đáp: “Là chị họ còn dám tìm người bắt cóc em họ của mình, Tưởng Hồng, đây là quy củ nhà họ Tưởng các ông sao? Chỉ cho người lớn ăn hϊế͙p͙ người nhỏ?”
Sắc mặt Tưởng Hồng cực kỳ khó coi, chuyện này quả thật là Tưởng Uyển làm sai trước, mà mâu thuẫn từ đầu đến cuối đều là Tưởng Uyển tự mình khơi nên, ông ta hiện tại cũng không phản bác lại lời của Hàn Tam Thiên được. Nhưng mà bây giờ Hàn Tam Thiên có ý định giết Tưởng Uyển, ông ta không thể trơ mắt nhìn
Tưởng Uyển chết được.
“Hàn Tam Thiên, cậu cho người thả Tưởng Uyển ra, vậy thì Tô Nghênh Hạ sẽ an toàn, chuyện này coi như nhà họ Tưởng bọn tôi có lỗi với cậu, sau này cậu muốn tôi xin lỗi cậu như thế nào cũng được, Tưởng Hồng ta quyết không hai lời.” Tưởng Hồng nói.
“Tưởng Hồng, ông đặt vị trí mình cao như thế, nghĩ mình có tư cách sao? Lời xin lỗi của ông trong mắt tôi không đáng một đồng, chỉ là cái rắm mà thôi Hàn Tam Thiên đáp.
“Cậu....” Tưởng Hồng giận dữ, tay chỉ vào Hàn Tam Thiên không ngừng run lên.
“Nếu Tô Nghênh Hạ thiếu một sợi tóc nào, tất cả người của nhà họ Tưởng đều phải chết.” Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói xong thì rời khỏi nhà họ Tưởng
Tuổi Tưởng Hồng đã cao, bị dọa ngồi bệt trêи đất, hai mắt vô thần.
Ông ta cho rằng sau khi Tưởng Uyển gả cho Liễu Trí Kiệt, nhà họ Tưởng sẽ có cuộc sống mới, lên như diều gặp gió, ông ta thậm chí còn đặt hết hy vọng lên người
Tưởng Uyển, nhưng hiện tại bởi vì Tưởng Uyển không biết tự lượng sức mình, dường như đã làm hại nhà họ Tưởng vào bước đường cùng.
Tưởng Hồng không dám tưởng tượng, nếu như Tô Nghênh Hạ thật có chuyện gì, Hàn Tam Thiên sẽ tức giận đến độ làm ra chuyện gì.
Có lẽ, nhà họ Tưởng trong mắt anh chỉ là một đàn kiến mà thôi.
“Cha, phải làm sao đây, cậu ta muốn giết Tưởng Uyển, cha mau nghĩ cách cứu Tưởng Uyển đi.” Từ Phương quỳ gối
trước mặt Tưởng Hồng khóc