Cảm giác chèn ép hít thở không nổi này khiến Chuột Chũi hối hận khi tìm tới Hàn Tam Thiên, nhưng đã tới tình huống này nếu không cho Hàn Tam Thiên một lời giả thích thích hợp, gã chết chắc rồi!
“Giải thích quan trọng sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ thử một lần? Tôi ít nhất cũng có khả năng chứng minh chuyện đó." Chuột Chũi nói.
Hàn Tam Thiên im lặng một lúc.
Ông nội còn sống hay đã chết, anh không thể kiểm chứng, nhưng sự tồn tại của Địa Tâm chính là một nơi đáng để tìm hiểu,
hơn nữa những lời nói của Thi Tinh vẫn quanh quẩn trong trí óc Hàn Tam Thiên.
Không thấy thi thể, sao có thể chứng minh ông nội chết thật rồi?
Về phần đạo sĩ kia Hàn Tam Thiên đã phái người điều tra, nhưng mãi tới giờ vẫn chưa cho tin tức, có lẽ Địa Tâm chính là một bước đột phá.
"Anh có thể vào nhưng không thể ra được, nhà tù giống như Địa Tâm nhất định sẽ có tín hiệu chắn sóng, sao anh có thể nói cho tôi biết?" Hàn Tam Thiên nói.
"Tôi yêu cầu một người bạn tù cấy chip tín hiệu vào trong người tôi, như thế tôi có thể liên lạc với anh." Chuột chũi nói.
"Nhà tù Địa Tâm không thể tra ra cái chip
đó thì không có tiếng thần bí vậy đâu, lời anh nói tôi không tin." Hàn Tam Thiên nói.
"Có một loại chip lúc không sử dụng sẽ không phát ra tín hiệu, sẽ không bị điều tra ra." Chuột Chũi nói.
Hàn Tam Thiên không hiểu nhiều về công nghệ cao cho lắm, nhưng chắc Chuột Chũi không nói dối, anh tùy tiện tìm người hỏi cũng có thể phân biệt thật giả.
"Cho nên người bạn tù kia của anh chính là kẻ chết thay?"
Chuột Chũi cười nói: "Đương nhiên rồi, một khi Địa Tâm tìm ra sóng tín hiệu chắc chắn tôi sẽ chết."
"Tôi sẽ giúp anh sắp xếp." Hàn Tam Thiên nói xong xoay người rời đi.
Chuột Chũi vuốt CỔ, bộ dạng đại nạn không chết, sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi mới nói: "Mẹ nó, giao lưu với loại người như này quá nguy hiểm, suýt nữa mất cả mạng, con đường này không dễ đi, người đi tìm anh ta, lại không biết đôi mắt anh ta nhìn thấy tất cả."
Xuống tầng, Hàn Tam Thiên đứng trước cửa chỉnh đốn lại cảm xúc của mình một
chút rồi đẩy cửa vào.
Khi anh muốn che dấu cảm xúc của mình, thì không có ai có thể nhìn ra, đây là phương pháp ngụy trang của Hàn Tam Thiên, nếu không anh ở nhà họ Hàn nhiều năm như thế một chút sơ suất cũng cũng bị Nam Cung Thu phát hiện.
"Sao thế?" Tô Nghênh Hạ hỏi, vừa rồi Hàn Tam Thiên rời đi mà không nói lời nào, cũng không kể chuyện gì xảy ra
khiến cô cảm thấy lo lắng.
"Không có gì, anh gặp bạn thôi." Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ gật đầu, không hỏi lại nữa, sau bữa cơm cả nhà tính về biệt thự nghỉ
ngơi.
Nhưng ngay lúc tới của khách sạn, thì
bọn họ nghe thấy âm thanh la khóc bên ngoài, nhìn theo hướng đó lại gặp ngay Tưởng Tặng nằm trêи mặt đất, Lưu Hoa nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Bọn họ lại làm gì.” Tô Nghênh Hạ phiền chán, hiện giờ cô ghét cay ghét đắng cả nhà này.
“Hàn Tam Thiên, cậu đánh con trai tôi thương nặng như thế này, đồ táng tận lương tâm, cậu ăn uống no đủ, bỏ mặc
Con trai tôi như này." Lưu Hoa gào khóc với Hàn Tam Thiên.
Lấy thực lực chả Hàn Tam Thiên, đánh Tưởng Thăng bị thương nặng thì làm gì, dù anh muốn đánh chết gã cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng Hàn Tam Thiên đã khống chế lực tay, tùy sẽ khiến Tưởng Thăng đau đớn nhưng không đủ để gây thương tích.
"Lưu Hoa, bà muốn gì cứ nói thẳng." Hàn Tam Thiên hỏi.
Lưu Hoa lau nước mắt, nói: "Con tôi cần tiền đi bệnh viện, cậu phải trả tiền, tiền chữa bệnh, tiền bồi dưỡng và tiền bồi thường thiệt hại tinh thần."
Hàn Tam Thiên cười, mất công diễn vở kịch như thế vì tiền, cũng thiệt cho bọn họ khi nghĩ ra trò đó.