Mấy ngày tiếp theo, đám người Hàn Tam Thiên đều ở trong biệt thự, ngoại trừ ra ngoài phố để mua sắm ra thì cũng không làm việc gì nữa.
Một ngày trước Tết Đoan Ngọ, Tưởng Lam gọi điện thoại cho Tưởng Hoành, nhưng lại được thông báo là máy bận, căn bản là không gọi điện thoại được, thử mấy lần cũng như thế.
"Sao lại thế này, sao không gọi điện thoại được thế."
Tưởng Lam nghi hoặc lẩm bẩm một mình, ngày mai chính là Tết Đoan Ngọ rồi. Bây
giờ không gọi được cho Tưởng Hoành, cũng không biết năm nay về quê ăn tết hay là ăn tết ở huyện nữa.
"Chắc là số của mẹ bị cho vào danh sách đen rồi đấy."
Hàn Tam Thiên thuận miệng nói, nhìn thấy biểu hiện trước đó của người một nhà Tưởng Uyển, xảy ra loại chuyện như thế này cũng không phải là không có khả năng.
"Cho vào danh sách đen?"
Vẻ mặt Tưởng Lam kinh ngạc, lập tức lắc
đầu, nói:
"Sao có thể như thế được, ông ngoại của cậu cũng không biết chuyện của chúng ta và Tưởng Uyển, cần gì phải cho số của tôi vào danh sách đen chứ."
"Nói không chừng ông ngoại cũng không biết ông ấy để số mẹ vào danh sách đen."
Loading... Hàn Tam Thiên nhắc nhở nói, ý tứ của lời này chính là Tưởng Uyển đang âm thầm giở trò.
Tưởng Lam nghe nói thế, ngay lập tức liền tức giận, đây là muốn loại trừ bà sao,
ngay cả Tết Đoan Ngọ, thời gian để cho gia đình tụ họp cũng không cho bà tham
gia
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
Nhìn thấy Tưởng Lam định ra khỏi nhà, Tô Nghênh Hạ vội vàng hỏi.
"Đương nhiên là đi đến nhà cậu của con rồi, mẹ phải đi làm rõ chuyện này."
Tưởng Lam tức giận nói.
Tô Nghênh Hạ có thể khẳng định rằng Tưởng Uyển sẽ nói xấu cô rất nhiều trước
mặt ông ngoại, lúc này mới để cho ông cụ nhà họ Tưởng không gọi điện thoại cho bọn họ, bây giờ đến đó ầm ĩ cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?
"Mẹ, tối hôm qua Tam Thiên cũng đã đoán trước được việc này rồi. Hơn nữa anh ấy còn biết ngày mai họ sẽ tụ họp ở khách sạn Tôn Hoàng."
Tô Nghênh Hạ nói.
"Có ý gì?"
Tưởng Lam khó hiểu hỏi.
Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, ban đầu cô cũng không đồng ý với kế hoạch này của Hàn Tam Thiên, nhưng mà thái độ của Hàn Tam Thiên rất cứng rắn, cô cũng không có cách nào hết.
"Tam Thiên đã bao trọn cả khách sạn Tôn Hoàng rồi. Nói cách khác, ngày mai lúc bọn họ đến sẽ không có tư cách vào khách sạn."
Tô Nghênh Hạ giải thích nói.
Tưởng Lam kinh ngạc nhìn Hàn Tam
Thiên, cậu ta bao toàn bộ khách sạn! Mấy ngày này cậu ta đã tiêu không ít tiền rồi đấy!
Cái ví của cậu ta là một cái động không đáy sao, có thể có đến mấy trăm triệu sao?
Nhưng mà Tưởng Lam vẫn không hiểu Hàn Tam Thiên làm như vậy là có ý gì, hỏi:
"Hàn Tam Thiên, cậu bao cả khách sạn, có liên quan gì đến chuyện tôi đi tìm họ cãi nhau đâu chứ?"
"Mẹ, bình thường mẹ thông minh lắm cơ mà, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy. Tuy rằng con không biết Tưởng Uyển đã nói lung tung như thế nào nhưng con dám khẳng định bây giờ ông ngoại đang rất giận chúng ta. Nếu mẹ đi kiếm chuyện nói không chừng ông ngoại sẽ không chịu gặp mẹ nhưng ngày mai chạm mặt ở khách sạn Tôn Hoàng. Bọn họ muốn vào khách sạn để ăn cơm còn không phải chờ mẹ đồng ý mới được vào sao?"
Hàn Tam Thiên cười nói.
Tuy rằng khách sạn là do anh bao, nhưng
anh sẽ trao quyền quyết định cho Tưởng Lam, xem như cho Tưởng Lam chút mặt
müi.
Nghe thấy thế, Tưởng Lam mới hiểu được Hàn Tam Thiên muốn làm gì, đây không phải là muốn chứng minh thực lực bây giờ của nhà bọn họ trước mặt ông cụ nhà họ Tưởng sao?
Chỉ cần có tiền, ông cụ có không vừa lòng thế nào đi nữa thì tất cả cũng sẽ tan thành
mây khói.
"Hàn Tam Thiên, không ngờ tới cậu còn biết không ít âm mưu gian ác đấy."
| Tưởng Lam nói.
Lòng dạ của Hàn Tam Thiên cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được, chút thủ đoạn này của Tưởng Lam ở trong mắt anh cũng chỉ là chút tài mọn, trước kia anh chỉ là không muốn so đo tính toán với Tưởng Lam mà thôi. Nếu như anh thật sự nghiêm túc, thì Tưởng Lam chết như thế nào bà ấy cũng không biết đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, rất nhiều anh em họ hàng nhà họ Tưởng hưng phấn
chạy đến khách sạn Tôn Hoàng, trong đó còn có một nhà ba người Tưởng Phong Quang, trong túi xách của Lưu Hoa có rất nhiều túi bóng, chuẩn bị để đem toàn bộ cơm thừa canh cặn gì đó mang hết về nhà, dù sao nơi này cũng là khách sạn Tôn Hoàng, có người cả đời này cũng không có cơ hội vào đây ăn cơm đâu.
"Sao Liễu Trí Kiệt vẫn còn chưa đến vậy, đi sớm một chút vào tham quan cũng được mà."
Vẻ mặt Tường Phong Quang oán giận nói, Liễu Trí Kiệt chưa đến, đám thân thích bọn họ cũng không có can đảm để
vào khách sạn. Dù sao bọn họ cũng chưa thấy mấy thứ kia bao giờ, chỉ sợ bị mất mặt.
"Gấp cái gì chứ, chắc là đang ở trêи đường rồi."
"Năm nay một nhà Tưởng Lam không đến thật sao?"
"Chẳng lẽ cha không tức giận sao? Chuyện này thật kỳ lạ, nguyên tắc của nhà chúng ta là Tết Đoan Ngọ, trung thu và Tết âm lịch đều phải quay trở về gặp cha mà."
"Mấy người vẫn còn chưa biết sao, bây giờ Tô Nghênh Hạ đã là người phụ trách
công ty rồi, chỉ sợ đã không thèm để đám họ hàng thân thích chúng ta vào mắt từ lâu rồi, sao có thể quay trở về tham dự buổi gặp mặt được chứ."
Nhân lúc Liễu Trí Kiệt vẫn chưa đến, đám họ hàng lại bắt đầu nhắc đến đủ thứ chuyện của Tưởng Lam và Tô Nghênh
На.
Một nhà Tưởng Phong Quang biết tình hình thật sự, nhưng bọn họ cũng không buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Vẻ mặt Lưu Hoa khinh thường nói:
"Vậy mọi người còn chưa biết rồi, lần trước tôi đến thành phố Thiên Vân, bọn họ đã đổi xe sang Audi rồi, bây giờ là người có tiền rồi, sao có thể để đám họ hàng chúng ta vào mắt được chứ."
"Đổi thành Audi rồi? Tô Nghênh Hạ thật sự kiếm được nhiều tiền như thế sao?"
"Không ngờ đến nhà của bọn họ lại phải trông chờ vào tiền đồ của một đứa con gái, Tô Quốc Diệu là đồ vô dụng, Hàn
Tam Thiên cũng giống như thế, đây đúng là vận cứt chó."