Đi đến bên người Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên đưa túi đồ cho Tô Nghênh Hạ.
"Nghênh Hạ, cô không mở ra nhìn xem sao? Cũng không biết anh ta đã mua cái thứ vớ vẩn gì."
Tưởng Uyển âm dương quái khí nói.
Mua cái gì, đối với Tô Nghênh Hạ mà nói cũng không quan trọng lắm, chỉ cần là do Hàn Tam Thiên tặng, cô sẽ thích.
"Về nhà rồi xem."
Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Uyển muốn vạch trần Hàn Tam Thiên mua đồ rách nát, đương nhiên không thể đợi về đến nhà rồi mới xem được, nếu không sao cô ta có thể nuốt cục tức này xuống được chứ?
Vừa rồi vì chuyện của Đường Tông mà bị mất mặt, cô ta phải vì mình mà tìm về chút mặt mũi mới được.
Cô ta cướp lấy túi đồ từ trong tay Tô Nghênh Hạ, Tưởng Uyển nói:
"Cũng không phải là chuyện gì xấu hổ, vì
sao lại phải đợi về nhà xem chứ, chẳng lẽ cô sợ cái túi này sẽ khiến cô mất mặt sao?"
"Tưởng Uyển, chị đừng có quá đáng."
Loading... Tô Nghênh Hạ không vừa lòng nói, gọi thẳng tên Tưởng Uyển, chứng minh có rất tức giận.
Hành động của Tưởng Uyển quả thực rất quá đáng, hơn nữa còn không có một chút lễ phép nào. Nhưng cô ta không thèm để ý chút nào, nói:
"Nghênh Hạ, từ lúc nào mà cô không biết
lớn nhỏ như vậy hả, tôi là chị của cô, sao cô có thể gọi thẳng tên của tôi được hả?"
"Tưởng Uyển, chị còn lớn hơn tôi, chẳng lẽ một chút lịch sự chị cũng không biết sao?"
Tô Nghênh Hạ nói.
"Đương nhiên là tôi biết rồi, tôi không phải là có lòng tốt sao, tôi chỉ giúp cô mở hộp quà mà thôi."
Nói xong, Tưởng Uyển đã mở cái hộp ra, nhưng thứ bên trong lại khiến cô ta ngây ngẩn cả người.
Ở trong mắt Tưởng Uyển, Hàn Tam Thiên chắc chắn đã mua một cái túi rẻ tiền, nhưng mà thứ cô ta đang cầm trong tay bây giờ, chính là cái túi Tô Nghênh Hạ vừa ý lúc nãy, cái túi giá hơn một trăm ngàn tệ!
Liễu Trí Kiệt cũng không nghĩ đến Hàn Tam Thiên dĩ nhiên lại mua cái túi này, ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, không phải nói cậu ta là kẻ vô dụng sao? Sao có thể có nhiều tiền như vậy được chứ?
"Hàn Tam Thiên, cậu lấy trộm nó sao?"
Tưởng Uyển chất vấn Hàn Tam Thiên.
"Chị không mua nổi, chẳng lẽ tôi cũng không mua được sao?"
Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Tưởng Uyển không tin Hàn Tam Thiên có thể bỏ tiền ra mua thứ này được, chắc chắn là Hàn Tam Thiên thừa dịp nhân viên cửa hàng không để ý đã lấy trộm nó.
"Phải không? Nếu là cậu mua, có dám đi
đối chất không? Không ngờ cậu vô dụng thì cũng thôi đi, đã thế tay chân còn không sạch sẽ nữa."
Tưởng Uyển khinh thường nói.
Đều là đàn ông, Liễu Trí Kiệt biết đàn ông là những sinh vật rất sĩ diện, nhưng mà gã cũng không tin Hàn Tam Thiên sẽ vì mặt mũi mà làm ra loại chuyện như thế, hơn nữa cửa hàng có nhiều nhân viên như vậy, sao có thể bị Hàn Tam Thiên lấy trộm được chứ.
Nhìn thấy Tưởng Uyển bắt Hàn Tam Thiên đi chứng minh chuyện này, Liễu Trí
Kiệt nói:
"Đừng có làm loạn."
"Làm loạn cái gì chứ, em chỉ là không muốn cảnh sát tìm đến nhà của mình mà thôi. Đừng để loại người như thế làm bẩn nhà họ Tưởng chúng ta.”
Tưởng Uyển lạnh lùng nói.
Liễu Trí Kiệt biết, để chứng minh chuyện này, nếu như cái túi này là do Hàn Tam Thiên mua thật, người mất mặt sẽ là Tưởng Uyển, mà gã cũng sẽ bị mất mặt theo.
"Nếu như đúng là do cậu ta mua thì sao? Em còn sợ mình chưa đủ mất mặt hay
sao?"
Liễu Trí Kiệt nói.
"Có phải là anh bị điên rồi không, loại người vô dụng như cậu ta mà có thể mua được một cái túi đắt tiền như vậy sao?"
Tưởng Uyển cười lạnh nói.
Cũng không trách Tưởng Uyển không tin tưởng một chút nào, hình tượng kẻ vô
dụng của Hàn Tam Thiên quả thật khiến cho người ta có một ấn tượng sâu sắc, một người đàn ông bám váy phụ nữ như hắn, sao có thể đột ngột lấy ra một trăm ngàn tệ được chứ?
"Tưởng Uyển, cô đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, cô mua không nổi thì Hàn Tam Thiên cũng mua không nổi sao?”
Tưởng Lam nhìn không nổi Tưởng Uyển làm ầm ĩ, lên tiếng nói.
"Di Lam, dù không dám đi đúng không, xem ra dì cũng biết Hàn Tam Thiên không có tiền, cho nên mới không cho anh ta đi
theo cháu chứng minh, đúng không?"
Tưởng Uyển cười nói.
Tưởng Lam cũng là một người đàn bà chanh chua, nhưng sự đanh đá của Tưởng Uyển còn hơn bà rất nhiều lần, muốn chứng minh đồ có phải là do Hàn Tam Thiên mua hay không, cách duy nhất chính là quay trở lại cửa hàng.
"Được, cô muốn chứng minh đúng không, chúng ta cùng đi."
Tưởng Lam nói.
Chuny 11. vua ta uua vahy.
Nhìn thấy Tưởng Lam đồng ý, trêи mặt Tưởng Uyển lộ ra nụ cười đắc ý, dường như đã thấy được tình huống khó xử bị vạch trần của Hàn Tam Thiên.
"Cậu vẫn nên cầu nguyện là người ta chưa báo cảnh sát đi, nếu không Tết Đoan Ngọ này, cậu chỉ có thể đón ở trong tù mà thôi."
Trở lại trong cửa hàng, Tưởng Uyển trực tiếp ném cái túi lên trêи quầy, nói với nhân viên thu ngân:
"Mấy người làm việc cái kiểu gì vậy, đồ
vật đắt tiền như vậy bị người khác đánh tráo mà cũng không phát hiện ra, không sợ ông chủ đuổi việc mấy người sao?"
Mấy nhân viên bán hàng đều đi đến, vẻ mặt khó hiểu nhìn nhau.
"Tiểu thư, tôi không rõ những lời này của cô có ý gì."
Nhân viên thu ngân nói.
"Có ý gì? Chính cô xem đi, cậu ta đã mua cái gì, lại lấy đi cái gì."
Tưởng Uyển nói.
Nhân viên thu ngân khó hiểu nhìn thoáng qua Tưởng Uyển, lại nhìn qua Hàn Tam Thiên, đầu óc mơ hồ.