Trêи xe, Đường Tông có vẻ hơi thận trọng, dù hiện giờ anh ta đã là người nổi
tiếng nhất huyện Bân, nhưng ở trước mặt Hàn Tam Thiên lại không dám càn rỡ chút nào.
Ngay cả tài xế cũng kinh ngạc vô cùng, nghĩ lại mấy ông chủ lớn kia, ngay cả là người làm quan chức muốn gặp Đường Tông một lần cũng đã rất khó rồi, hơn nữa những người đó ở trước mặt Đường Tông, mở miệng là gọi một tiếng tổng giám đốc Đường, không dám bất kính chút nào.
Nhưng hiện tại, người trẻ tuổi này lại khiến Đường Tông cẩn trọng như thế, đây là nhân vật lớn thế nào đây? Tài xế đã
không thể nào tưởng tượng được nữa rồi.
"Anh Hàn, đã lâu lắm không gặp, em còn tưởng anh đã quên em rồi chứ." Đường Tông dùng cách gọi kính trọng mà nói với Hàn Tam Thiên.
"Hiện tại cậu sống cũng không tồi ha, ra ngoài bằng Rolls-Royce, lại còn có tài xế." Hàn Tam Thiên cười nói.
Đường Tông mở kính làm mờ ngăn giữa trước và sau xe lên, để tránh lái xe nhìn thấy tình hình ở ghế sau, vì anh ta biết Hàn Tam Thiên là người khiêm tốn.
"Anh Hàn, nếu không có sự giúp đỡ của anh, hôm nay em còn không biết đã lưu lạc ở chỗ nào rồi." Đường Tông nói.
"Tôi cũng chỉ là cho cậu ít tiền mà thôi, có thể phát triển đến ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào năng lực cá nhân của cậu. Nói thật thì tôi còn rất kinh ngạc đó." Lời nói của Hàn Tam Thiên là cảm nhận thực sự trong lòng mình. Lúc trước khi mới quen Đường Tông, chỉ cảm thấy anh ta rất nghèo túng, có một phần bóng dáng của mình, nên Hàn Tam Thiên cho anh ta cơ hội. Nhưng anh không ngờ rằng Đường Tông có thể phát triển đến mức độ
như ngày hôm nay.
Đây có lẽ là vô tình cắm liễu liễu lại xanh
di.
Ở thành phố Thiên Vân, Hàn Tam Thiên tận tâm đào tạo Lâm Dũng ba năm, nhưng kết quả cuối cùng thì biểu hiện của Lâm Dũng lại khiến anh thất vọng vô cùng. Cũng may đã quen được Mặc Dương, nếu không thì với năng lực của Lâm Dũng, căn bản không gánh vác nổi lá cờ lớn là thành phố Thiên Vân.
"Anh Hàn, anh đã cho em cơ hội, đương nhiên em phải nắm cho chắc rồi." Đường
Tông nói.
"Bất ngờ này không tệ, khi nào cảm thấy huyện Bân không thỏa mãn được cậu nữa thì đến thành phố Thiên Vân tìm tôi." Hàn Tam Thiên nói. Năng lực của Đường Tông có thể tiếp tục bồi dưỡng, cho nên anh bằng lòng cho Đường Tông một cơ hội nữa.
Nghe vậy, hai má Đường Tông hiện lên vẻ kϊƈɦ động, có chút không thể che giấu, nói: "Cảm ơn anh Hàn, cảm ơn anh Hàn."
"Không cần cảm ơn tôi, nếu cậu đã nắm bắt được cơ hội, tôi giúp cậu thêm lần
nữa cũng không sao, có điều cậu phải nhớ kỹ một câu, đừng có phản bội tôi, vì tôi còn chưa học được cách tha thứ đâu." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Đường Tông giật mình, cúi đầu nói: "Xin anh cứ yên tâm, mọi thứ của em đều là anh ban cho, Đường Tông tuyệt đối sẽ không phản bội anh."
Sau khi tin tức Đường Tông đích thân đến trạm vận chuyển khách đón người lan truyền trêи mạng, gần như cả huyện Bân đều bắt đầu bàn tán sôi nổi về chuyện này.
Nhà họ Tưởng.
Làm một người coi Đường Tông là thần tượng như Liễu Trí Kiệt mà nói, phàm là tin tức về Đường Tông, gã đều sẽ xem thật cẩn thận một lần. Sau khi gã biết chuyện Đường Tông đi tới trạm vận chuyển khách, ngay lập tức đã vô cùng chú ý, hơn nữa rất nhanh liền tìm thấy bức ảnh được lưu truyền trêи mạng kia.
"Anh xem cái gì đó?" Thấy Liễu Trí Kiệt nhìn chằm chằm điện thoại không buông Tưởng Uyển có chút bất mãn nói.
Liễu Trí Kiệt đưa điện thoại cho Tưởng Uyển, nói: "Hôm nay Đường Tông đích thân đi đón người ở trạm vận chuyển khách, chuyện này rất nhanh đã được bàn tán sôi nổi, không biết là nhân vật lớn nào tới đây, lại có thể khiến Đường Tông đích thân đi đón tiếp."
Đường Tông là người thế nào, Tưởng Uyển biết rất rõ. Sau khi nghe Liễu Trí Kiệt nói thì khϊế͙p͙ sợ vô cùng, chỉ đáng tiếc người trêи tấm ảnh, vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy chút bóng dáng mà thôi.
"Nhìn dáng vẻ, còn rất trẻ nha, lẽ nào anh
ta còn tài giỏi hơn Đường Tông sao?" Tưởng Uyển nói.
Liễu Trí Kiệt cũng không rõ là chuyện gì, có điều dựa theo tính cách và phương pháp làm việc của Đường Tông, nếu không phải là người anh ta vô cùng coi trọng thì tuyệt đối không có khả năng sẽ đích thân đi đón.
"Có thể là nhân vật lớn đến từ nơi khác." Liễu Trí Kiệt nói.