Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 977: Khách khứa tập trung




Nếu là trước khi chưa đột phá Nhân Tiên cảnh, Lâm Ẩn cũng không dám lỗ mãng đột phá cảnh giới thay người ta như thế, chỉ có thể cho hai người linh quả Huyền Nguyên, để hai người tự dùng sức mình, chậm rãi đánh tan tường chắn. Nhưng bây giờ anh lại trực tiếp sử dụng thần niệm của Nhân Tiên cảnh phá vỡ lá chắn của hai người luôn.

Sau khi đột phá Nhân Tiên cảnh, anh càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của kinh Toạ Vong hơn, ở trong lòng anh, kinh Toạ Vong chính là công pháp còn mạnh hơn cả Long Điển Chí Tôn và Càn Khôn Kiếm Kinh.

Tuy anh mới đột phá Nhân Tiên cảnh không lâu, nhưng cảnh giới đã rất vững chãi rồi, thần giác cũng không hề thua kém Nhân Tiên hậu kỳ, đây đều là công lao của kinh Toạ Vong, chẳng trách lúc trước Long phủ sẽ bị diệt môn vì quyển kinh Toạ Vong này.

“Mở!”.

Lâm Ẩn hét to một tiếng, để hai tay lên đầu hai người, chân nguyên cuồn cuộn trong cơ thể nhanh chóng dung hợp tiến vào trong cơ thể, giúp bọn họ đột phá.

Sau khi hai người vận chuyển công pháp mấy vòng, Diệp Đạp Thiên như vừa đánh vỡ điểm then chốt nào đó, khí thế trên người ngày càng cường thịnh, chân nguyên trong cơ thể trở nên sống động, dường như bắt đầu kết hợp lại với nguyên khí đồi dào sinh ra trong thiên địa vậy.

“Mở ra!”.

Theo tiếng hét to của Diệp Đạp Thiên, tầng lá chắn kia trực tiếp bị đánh vỡ, một luồng khí thế chỉ thuộc về Thần cảnh tràn ngập cả mật thất.

Một lát sau, cụ Tiền cũng bước vào Thần cảnh.

Hai người ngồi trong mật thất cảm nhận chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh to lớn trong người mình, còn mạnh hơn trước kia gấp mấy lần, hơn nữa khi giao hoà với nguyên khí của đất trời, sẽ có thể mượn dùng nó bất cứ lúc nào.

Nhưng càng như thế, cụ Tiền và Diệp Đạp Thiên càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lâm Ẩn.

Tuy bọn họ đã bước vào Thần cảnh, nhưng khi nãy thần niệm bộc phát trong cơ thể Lâm Ẩn đâu chỉ mạnh gấp mười thần niệm của bọn họ? Có lẽ gấp trăm lần cũng không chừng, đây là sức mạnh khủng bố đến mức nào chứ?

“Hai người củng cố lại cảnh giới đi, tôi ra ngoài trước!”.

Nói xong, Lâm Ẩn đi ra khỏi mật thất, để lại hai người trong mật thất đưa mắt nhìn nhau.

“Anh Diệp, cậu Ẩn đã tới cảnh giới nào rồi?”.

Im lặng một lát, cụ Tiền nhỏ giọng hỏi.

“Tôi cũng không nhìn ra được!”.

Diệp Đạp Thiên lắc đầu, ông chỉ biết Lâm Ẩn đã vào bí cảnh Côn Luân, nhưng cách trận chiến trên núi Đại Nhật mới chỉ có nửa năm, chẳng lẽ trong vòng nửa năm mà Lâm Ẩn đã thăng lên Nhân Tiên cảnh rồi sao? Chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

“Tốc độ tăng công lực của Lâm Ẩn thật sự không phải người bình thường như chúng ta có thể suy xét được”.

Cụ Tiền lắc đầu thở dài.

Lúc Lâm Ẩn ra khỏi mật thất, Lâm Huyền Diệp dẫn theo mấy trưởng lão của nhà họ Lâm đã canh giữ bên ngoài.

Khi nãy ầm ĩ như thế, làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở gần núi Lang Gia, lúc này nhà họ Lâm có không ít khách khứa, một vài trưởng lão đã đi trấn an khách khứa rồi.

Còn Lâm Huyền Đồ thì dẫn theo những trưởng lão có thực lực canh giữ ở bên này, xem thử có cần giúp gì không.

Thấy Lâm Ẩn đi ra, Lâm Huyền Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ấy biết Lâm Ẩn đang bị thương, chỉ hy vọng lễ nhận đệ tử lần này sẽ không có ai gây chuyện.

“Ẩn Nhi, cháu không sao chứ?”.

Lâm Huyền Đồ nhẹ giọng hỏi Lâm Ẩn.

“Không sao!”.

Lâm Ẩn lắc đầu đáp, anh đã sử dụng một vài dị quả chữa thượng, lại thêm mười mấy ngày tu dưỡng, tuy chưa hồi phục hết, nhưng võ giả Thần cảnh bình thường, anh hoàn toàn không sợ.



Ở thành phố Lang Gia cách núi Lang Gia không xa, rất nhiều gia tộc đến chúc mừng được nhà họ Lâm sắp xếp ở trong khách sạn quốc tế Lang Gia. Khách sạn quốc tế Lang Gia vốn là của nhà họ Lâm, mấy ngày nay trực tiếp đóng cửa để tiếp đãi những người đến tham gia lễ nhận đệ tử. Nhưng dù thế vẫn không đủ chỗ, nhà họ Lâm đành bao lại các khách sạn năm sao khác của thành phố Lang Gia luôn.

Tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Lang gia, rất nhiều chủ của các gia tộc tập trung, gia tộc yếu nhất trong đó cũng có cao thủ bảng Thiên toạ trấn.

Lâm Ẩn muốn nhận đệ tử.

Đối tượng anh muốn nhận làm đệ tử không phải thiếu niên thiên tài có chút danh tiếng trong giới lánh đời, mà là một bé gái tên Thẩm Xuyến.

“Anh Chu, anh là người nắm bắt tin tức nhanh, anh biết Thẩm Xuyến này là ai không? Sao đó giờ chưa từng nghe nói tới? Đường đường là người đứng đầu đương thời, Lâm Ẩn muốn nhận đệ tử thì cũng phải nhận một kỳ tài ngút trời chứ, ví dụ như Chu Quyền nhà anh hoặc Nhan Y Nhân mới đúng”.

Có người nhỏ giọng hỏi.

Nhan Y Nhân và Chu Quyền đều là thiên tài mười mấy tuổi có chút danh tiếng trong giới lánh đời, có hy vọng thăng lên bảng Thiên trước ba mươi tuổi, được xưng là hai đứa con cưng của thế hệ trẻ tuổi, có thể sánh bằng Bùi Thanh Y của thế hệ trước. Tiếc là có Lâm Ẩn chắn trước mặt, nếu không vì hào quang của Lâm Ẩn quá sáng, Nhan Y Nhân và Chu Quyền bây giờ đã vang danh khắp giới lánh đời rồi.

“Nghe nói Lâm Ẩn vì đệ tử kia mà tiêu diệt nhà họ Hoàng ở Bắc An”.

Anh Chu nhíu mày nói, Lâm Ẩn vốn muốn nhận đệ tử, hắn cũng hơi động lòng, nhưng không ngờ Lâm Ẩn đã nhận đệ tử luôn rồi. Lần này chỉ là đi xem mà thôi, quan trọng là đệ tử còn là một nhân vật mười mấy tuổi mới bắt đầu luyện võ.

“Nhà họ Hoàng sao!”.

Một chủ nhà im lặng rất lâu rồi mới nói: “Chủ nhà họ Hoàng có thực lực là đỉnh cao bảng Thiên”.

Nghe thấy câu này, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Trong ba mươi mấy chủ nhà ở đây, chỉ có ba người có cảnh giới trên bảng Thiên, những người khác đều chỉ là bảng Thiên, thậm chí còn không bằng chủ nhà họ Hoàng là Hoàng Bá Thiên nữa.

“Đỉnh cao bảng Thiên, có khác gì con kiến trong mắt Lâm Ẩn đâu!”.

Một chủ nhà cười khổ.

“Tôi thấy khoảng thời gian này Lâm Ẩn cũng không có ý muốn bành trướng thế lực, chắc bọn họ không xem trọng chút tài nguyên trong giới lánh đời đúng không?”, một chủ nhà nhỏ giọng nói.

Mấy người bọn họ tới đây chỉ đơn giản là muốn tạo quan hệ với Lâm Ẩn và xem thử thái độ của nhà họ Lâm. Một năm nay, nhà họ Lâm vẫn luôn phát triển ở Thương Châu, không hề có ý rời khỏi đây, nhưng càng như vậy, bọn họ càng lo lắng, sợ lúc nào đó con hổ dữ này sẽ ra khỏi Thương Châu.



Chẳng mấy chốc, ngày nhận đệ tử đã đến.

Lâm Ẩn trở về vội vàng, ngày cũng chọn đại, anh ngại phiền phức, không định làm lớn, chỉ muốn mời một vài thế lực thân thiết, sau đó truyền ra tin tức nhà họ Lâm không định bành trướng là được.

Nhưng Lâm Ẩn đã xem nhẹ thân phận địa vị của mình bây giờ rồi, bây giờ anh tuỳ tiện làm một chuyện cũng có thể ảnh hưởng đến cả giới lánh đời.

“Lâm Ẩn muốn nhận đệ tử? Chúng ta phải đi chứ!”.

“Cái gì? Không mời gia tộc của chúng ta à, không sao, tôi có quen cháu của vợ của một trưởng lão của nhà họ Lâm, chúng ta chỉ đi tặng quà thôi, cũng đâu có làm cái gì khác”.

“Đi chung đi, mấy vạn dặm có gì xa đâu chứ? Đây là cơ hội có thể nhìn thấy người đứng đầu thời bấy giờ đó!”.

Không chỉ là gia tộc, còn có rất nhiều tán nhân và các ông lớn trong giới kinh doanh của thế tục muốn đến góp vui đều chạy đến núi Lang Gia.

Ngày Lâm Ẩn thu nhận đồ đệ đã đến.

Dưới núi Lang Gia, hàng xe kéo dài như rồng như rắn.

Xe xếp hàng dài chừng mười mấy km từ bãi đỗ xe của nhà họ Lâm đến tận ngoại ô thành phố Lang Gia.