Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 969: Nhà họ Hoàng là cái thá gì?




“Phì!”.

Chu Thiên Hào bị cái tát của Hồ Thương Hải đánh bay ra ngoài, phun ra một bụm máu tươi giữa không trung, trong máu vẫn còn lẫn mười cái răng, cơ thể của Chu Thiên Hào va vào mấy chiếc bàn rồi mới đập mạnh xuống đất.

“Sỉ nhục cậu Ẩn thì sẽ có kết cục như thế này đây!”.

Hồ Thương Hải vừa đảo mắt nhìn những người trong biệt thự vừa nói với giọng lạnh lùng. Ông ta có thành tựu như ngày hôm nay là nhờ có Lâm Ẩn nâng đỡ, hơn nữa có lẽ ông ta vẫn còn cơ hội tiến bộ nếu đi theo Lâm Ẩn, làm sao có thể để đám rác rưởi này sỉ nhục anh cơ chứ.

“Hào Nhi!”.

Bố của Chu Thiên Hào gọi một tiếng thảm thiết, ông ta vội vàng chạy về phía Chu Thiên Hào, vừa đến nhìn đã thấy hàm răng của con trai đã rụng gần hết, đến xương gò má cũng biến dạng dưới cái tát của Hồ Thương Hải.

“Chu Thiên Lỗi, Hào Nhi là em họ của cháu kia mà, sao cháu có thể để cho người của mình mạnh tay như thế chứ!”, chú hai quát Chu Thiên Lỗi.

“Em họ à?”.

Chu Thiên Lỗi cười lạnh: “Chu Thiên Lỗi tôi không dám có người chú và em họ như hai người đâu!”.

“Có phải ông hơi quá đáng rồi không!”.

Hoàng Thành sầm mặt xuống: “Rốt cuộc các người muốn như thế nào? Có thể nói thẳng ra, lần này nhà họ Hoàng chúng tôi tự nhận mình xui xẻo rồi!”.

Người mạnh nhất mà hắn dẫn theo chính là Hoàng Thành, bây giờ đến Hoàng Thành cũng thành ra như thế này, hắn cũng chỉ đành tự nhận mình xui xẻo mà thôi.

“Tôi biết ông đã thông báo với người của nhà họ Hoàng rồi, tôi muốn xem xem ông có thể dẫn được ai đến!”.

Lâm Ẩn nhìn Hoàng Thành rồi nói hờ hững: “Tôi đợi ở chỗ này đây, trong vòng một tiếng sẽ không đụng đến anh. Tôi muốn xem xem nhà họ Hoàng ở Bắc An là gia tộc như thế nào, nếu như người anh gọi không đến trong vòng một tiếng, tôi lập tức xách cổ anh đi đến nhà họ Hoàng ngay!”.

Gương mặt Hoàng Thành trở nên căng thẳng, khi nãy hắn gửi tin nhắn gọi cao thủ trong nhà họ Hoàng đến đây, chắc chắn không cần đến một tiếng, chỉ cần nửa tiếng thôi là đã đủ lắm rồi.

“Được!”.

Hoàng Thành gật gật đầu, gương mặt lộ ra vẻ điềm tĩnh, trong Bắc An, nhà họ Hoàng bọn họ chưa từng sợ ai.

“Vợ của anh đang ở trên lầu, ông đi cứu bố và vợ của mình xuống đi!”.

Lâm Ẩn quay đầu nói với Chu Thiên Lỗi.

“Cảm ơn cậu Ẩn, sau này nếu cậu có gì muốn dặn dò, cho dù Chu Thiên Lỗi tôi có chết cũng phải làm cho bằng được”.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như Chu Thiên Lỗi lại rơi nước mắt lã chã, anh ta trịnh trọng cúi người trước Lâm Ẩn rồi chạy đến cởi trói cho Chu Hùng trước, lại chạy lên tầng hai trong căn biệt thự.

Chẳng bao lâu sau, Chu Thiên Lỗi dẫn một người phụ nữ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi và một đứa bé xinh xắn đi xuống.

“Cảm ơn cậu!”.

Chu Hùng thấy cháu và con trai con dâu mình không hề hấn gì, ánh mắt ông ta ánh lên niềm vui, ông ta đi đến bên cạnh Lâm Ẩn rồi quỳ xuống dập đầu với anh.

“Cảm ơn cậu Lâm”.

Sự cảm kích hiện lên trong mắt vợ của Chu Thiên Lỗi.

“Không sao, việc này cũng do tôi mà ra!”.

Lâm Ẩn gật gật đầu.

Chu Thiên Lỗi vội vàng đỡ bố mình lên đứng sang một bên.

“Các người có muốn rời khỏi đây trước không?”.

Lâm Ẩn nhìn con trai của Chu Thiên Lỗi, giọng nói của anh rất nhỏ nhẹ, rõ ràng cậu bé mới bốn năm tuổi ấy đã cảm thấy sợ hãi rồi, có thể lát nữa nơi này sẽ đổ máu, để con nít ở lại đây thì không hay.

“Bố, bà xã, hai người dẫn con ra căn nhà trong thành phố đi, con ở lại đây, con muốn xem xem kết cục của chúng nó như thế nào!”, Chu Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi mà nói.

“Bố cũng muốn ở lại!”, Chu Hùng thở vắn than dài: “Nhà họ Chu do bố một gầy dựng nên, cho dù có chết, bố cũng không muốn để nhà họ Chu rơi vào tay kẻ khác”.

“Được, thế thì bố con ta ở lại đây”.

Chu Thiên Lỗi gật gật đầu.

“Hồ Thương Hải, ông cử người đưa bọn họ và cô Thẩm Xuyến đi đi”.

Lâm Ẩn mở lời.

“Vâng!”.

Hồ Thương Hải gật đầu, có hai người trong số những người ông ta dẫn theo là kẻ tập võ đỉnh cao bảng Địa, hơn nữa cũng đã thông báo với nhà họ Lâm rồi, hai trưởng lão của nhà họ Lâm cũng đang trên đường đến đây, muốn bảo vệ mấy người này cũng chẳng thành vấn đề.

Hồ Thương Hải vừa dẫn người đi, chưa bao lâu sau đã quay trở lại.

“Cậu Ẩn, đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hai trưởng lão trong nhà họ Lâm vừa đến Bắc An, tôi đã kêu bọn họ sang đó!”.

Hồ Thương Hải đứng cạnh Lâm Ẩn, ông thấp giọng nói chuyện với anh.

“Ừm!”.

Lâm Ẩn gật gật đầu, anh đứng chắp tay sau lưng, không quan tâm đến những người trong phòng nữa mà nhìn ra bên ngoài.

Hai mươi phút sau.

Tiếng ồn ào huyên náo từ bên ngoài vọng vào trong.

Một kẻ tập võ bảng Địa có vẻ ngoài giống với Hoàng Thành năm phần dẫn theo hơn hai mươi người, bọn chúng xộc vào biệt thự.

“Anh, cứu em với!”.

Hoàng Thành vừa nhìn thấy thanh niên tập võ ấy, vẻ bình tĩnh trên gương mặt đã bay biến.

Khi nãy hắn thấp thỏm bất an gần chết, chỉ sợ Lâm Ẩn ra tay với bọn họ, nhưng bây giờ thì khác rồi, không những anh cả Hoàng Cường của hắn đã đến mà còn dẫn theo cả một vị hộ vệ mạnh mẽ trong nhà đến nữa.

“Đồ vô dụng!”.

Hoàng Cường nhìn Hoàng Thành với ánh mắt bất mãn, gã hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải.

Tầm mắt của gã không dừng lâu trên người Lâm Ẩn và nhìn Hồ Thương Hải trân trân, gã nhíu mày lại: “Không biết ông là ai, tại sao lại nhúng tay vào chuyện này?”.

“Là cao thủ bảng Thiên!”, ánh mắt tên hộ vệ bên cạnh Hoàng Cường trở nên nghiêm túc, hắn thì thầm với gã.

“Hừ!”.

Hồ Thương Hải hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Dám đắc tội cậu Ẩn thì chỉ có con đường chết mà thôi!”.

“Cái gì?”.

Hoàng Cường nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt ngạc nhiên, gã cứ nghĩ rằng lão già này mới là kẻ cầm đầu, nào ngờ thanh niên trông có vẻ không có thực lực gì cả này mới là chủ.

“Này cậu, trước kia không biết nhà họ Hoàng chúng tôi đắc tội với cậu ở chỗ nào?”

Hoàng Cường chắp tay lại với Lâm Ẩn rồi cất tiếng hỏi.

“Thẩm Xuyến là học trò của tôi!”.

Lâm Ẩn nói hờ hững: “Các người dám đụng đến Thẩm Xuyến thì chết là cái chắc rồi!”.

Gương mặt Hoàng Cường sa sầm, Thẩm Xuyến là bí mật to lớn nhất của nhà họ Hoàng, mấy năm nay bọn họ đã làm giả bệnh tình của Thẩm Xuyến để che giấu bí mật này, lúc nào cũng cử người tập võ theo sát Thẩm Xuyến, chỉ để cho Hoàng An đi lấy máu của nó, nhưng không ngờ vẫn bị nhà họ Quan biết.

Chỉ có điều bây giờ nhà họ Quan đã bị tàn sát hết cả mà vẫn có người phát hiện ra bí mật này.

“Thẩm Xuyến lớn lên cùng với tôi, làm sao lại có thầy được?”.

Hoàng Cường lắc đầu rồi nói với Lâm Ẩn.

“Bắt đầu có từ ngày hôm nay rồi!”, Lâm Ẩn đảo mắt nhìn Hoàng Cường và hộ vệ bảng Thiên của nhà họ Hoàng, anh nói với giọng lạnh lùng: “Nhờ có Thẩm Xuyến mà anh mới lên được bảng Địa chứ gì, anh lên được bảng Thiên cũng nhờ Thẩm Xuyến đúng không”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn lắc lắc đầu rồi nhìn sang Hoàng Thành, giọng nói của anh lạnh tanh: “Vốn dĩ cứ nghĩ nhà họ Hoàng của các người đáng gờm đến nhường nào, kết quả đợi một hồi lâu lại gặp phải hai tên rác rưởi?”.

“Ranh con láo xược!”.

Hộ vệ bảng Thiên hừ lạnh, ánh mắt gã ta nhìn Hồ Thương Hải chứa đựng vẻ kiêng dè, gã ta nói: “Nhóc con, mau báo tên tuổi ra đây, có lẽ tôi có quen biết thầy của cậu đấy!”.

“Quen biết với thầy của tôi à, các người cũng xứng sao?”.

Lâm Ẩn nhìn hai người bọn họ rồi tỏ vẻ khinh thường: “Hồ Thương Hải, ông mau giải quyết bọn chúng đi rồi cùng đến nhà họ Hoàng!”.