Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 912: Nguy cơ




Bây giờ ba người Trương Cửu Thần, Trường Sinh Tử và Claude đứng cùng với nhau ở chính giữa, bọn họ nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt nghiêm túc, bây giờ bọn họ cũng không dám xem Lâm Ẩn là thức ăn trong dĩa nữa.

Nhìn sức chiến đấu mà Lâm Ẩn vừa thể hiện ban nãy, chắc chắn mỗi một người trong số bọn họ có thể địch lại nổi.

“Hai vị, chúng ta cùng nhau ra tay đi!”.

Claude hơi bất lực, vốn dĩ ông ta muốn giết chết Lâm Ẩn để có đường ăn nói với trưởng lão mười ba, nhưng không ngờ Galdan lại chết ở nơi này, sau khi trở về chắc chắn ông ta không thể nào thoát tội được.

“Được!”, ánh sét chớp sáng xung quanh Trương Cửu Thần, ánh mắt lão trở nên nghiêm túc.

Ánh mắt Trường Sinh Tử như bó đuốc, lão ta chỉ một tay lên trời rồi nói với gương mặt nghiêm túc:

“Lâm Ẩn, nếu như cậu đồng ý giao bí tàng mà cậu nắm giữ trong tay ra, hoặc là chia sẻ công pháp với tôi, tôi có thể thề rằng sẽ thả cho cậu đi, chắc chắn không cản trở, thứ mà tôi cần chẳng qua chỉ là sống lâu thôi, không muốn đối đầu với cậu đâu”.

“Ha ha!”.

Lâm Ẩn đứng giữa không trung, đột nhiên anh bật cười khe khẽ rồi lắc đầu mà nói: “Trường Sinh Tử ơi Trường Sinh Tử, ông nghĩ rằng tôi dễ bị gạt lắm sao? Khi nãy còn có ý định giết tôi mà bây giờ lại mộng tưởng muốn hòa hoãn nói chuyện với nhau à, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?”.

“Tôi đã sống uổng phí hết một trăm năm mươi năm, tu hành võ đạo, bước vào Thần Cảnh trung kì, nhưng chuyện sống lâu vẫn xa xôi vô hạn, hôm nay nếu như không liều một phen thì mười mấy năm sau cũng trở thành một vốc cát vàng. Con đường tuổi mệnh dài đang bày ra trước mắt, liều chiến một cuộc cũng có hề gì đâu? Huống hồ chi chưa chắc ba người chúng ta không phải là đối thủ của Lâm Ẩn!”.

Trường Sinh Tử thở dài một tiếng, ánh sáng trong mắt lão ta lại càng lúc càng rực rỡ hơn.

“Chỉ có các người thôi thì không đủ!”.

Lâm Ẩn đảo mắt nhìn bọn họ, gương mặt anh toát lên vẻ khinh thường.

Mặc dù bây giờ sức chiến đấu của anh còn không bằng sáu phần của thời kỳ đỉnh cao, nhưng nếu anh muốn đi, ba người Trường Sinh Tử cũng không tài nào cản nổi, mặc dù Trường Sinh Tử cũng thuộc Thần cảnh trung kì, nhưng chém giết lại không phải là sở trường của lão ta, thực lực của Trương Cửu Thần quá yếu ớt, anh có thể đối phó với lão một cách dễ dàng, mặc dù Claude vẫn còn chưa thể hiện thực lực của mình nhưng khi nãy Claude không cản nổi một kiếm của Yagyu, xem ra thực lực của lão cũng sẽ không hơn Trường Sinh Tử quá nhiều.

Chỉ có điều không biết hai cao thủ Thần Cảnh chưa ra mặt ấy là địch hay bạn, đây mới là mối uy hiếp lớn nhất.

“Cứ đánh nhau một trận là biết ngay có phải là đối thủ hay không chứ gì!”.

Trương Cửu Thần hừ lạnh một tiếng.

Lão cũng là người trấn áp cả một thế hệ, bây giờ đã lên đến đỉnh cao của Thần cảnh sơ kì, mặc dù ban nãy không đấu lại Lâm Ẩn nhưng bây giờ Lâm Ẩn không còn ở đỉnh cao thực lực, lão không tin Lâm Ẩn còn có thể sử dụng cú đấm như sao băng nữa.

“Lâm Ẩn, chỉ cần cậu giao công pháp ra thì chúng tôi sẽ đi ngay, chắc chắn không đối địch với cậu nữa đâu!”, Trường Sinh Tử thở dài.

“Ha ha!”.

Ánh mắt Lâm Ẩn hiện ra vẻ giễu cợt.

Yagyu đã giết một kẻ địch cho anh, lẽ nào anh kém cỏi hơn Yagyu à? Hôm nay vẫn còn chưa biết ai thắng ai thua đâu?

Nếu như những cao thủ Thần cảnh này muốn anh rút lui, sau này có giao đấu với cao thủ bí cảnh, chẳng phải anh còn không có dũng khí đánh trả hay sao?

Anh quyết phải thắng trong cuộc chiến này!

“Bớt nói nhảm đi, đánh bại cậu ta, gặng hỏi bí pháp!”.

Trương Cửu Thần luyện tập lôi pháp, tính tình nóng nảy nhất, lão gầm lên một tiếng đầy tức giận, lão múa tay làm ra vài thủ ấn, sấm sét kinh thiên động địa đột ngột nổ đùng giữa không trung rồi đánh về phía Lâm Ẩn.

Sấm sét khiến cho cả đỉnh núi Đại Nhật vang rền, trông giống hệt như lôi thần từ trên chín tầng mây vậy.

Mặc dù bây giờ sấm sét trên đỉnh núi không có sức uy hiếp như ban nãy, nhưng phạm vi rất lớn, cho dù cao thủ Thần cảnh bị trúng một tia cũng cảm thấy không dễ chịu, mọi đường lui của Lâm Ẩn đều bị chặn lại.

“Kỹ xảo vặt vãnh!”.

Ánh mắt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh, anh chắp tay sau lưng đứng im một chỗ, cương khí hộ thể đột ngột tỏa ra, trở thành lớp màng bảo vệ trắng rộng bảy tấc, bao bọc anh ở bên trong.

“Ầm ầm!”.

Tia sét to bằng nắm tay trẻ em đột ngột đánh vào lớp màn trắng bảo vệ của anh, nhưng sấm sét chỉ khiến cho lớp màng bảo vệ hơi rung rung rồi lập tức biến mất tăm.

“Sao lại thế được!”.

Trương Cửu Thần thốt lên đầy kinh ngạc, lão có thể cảm nhận một cach rõ ràng khí thế của Lâm Ẩn không bằng trước kia, nhưng không ngờ đến cương khí hộ thể của Lâm Ẩn mà sấm sét của lão còn không phá được, huống hồ chi làm Lâm Ẩn bị thương cơ chứ.

Ánh mắt Trường Sinh Tử cũng trở nên nghiêm túc, đòn tấn công ban nãy khiến cho lão ta biết được sự mạnh mẽ của Lâm Ẩn, nhưng nào ngờ Lâm Ẩn đã bị thương nặng mà vẫn có thực lực như thế.

“Ông Claude, ra tay thôi!”.

Trường Sinh Tử chắp hai tay lại tung ra đòn Thái Cực Bát Quái Đồ, bảo vệ lão ta và Trương Cửu Thần ở bên trong, bây giờ chỉ với của ông ta và Trương Cửu Thần thì chắc chắn không thể đánh bại Lâm Ẩn được, nếu như Claude không làm ông ta thất vọng, vẫn có vài phần hy vọng thắng.

“Nếu như các người rút lui ngay bây giờ thì tôi có thể tha cho các người một mạng, chứ bằng không đừng trách tôi đuổi tận giết tuyệt, san bằng môn phái của các người, giết hết đạo giáo của các người!”.

Lâm Ẩn chắp tay sau lưng mà đứng ở giữa không trung, giọng nói của anh rất lạnh lùng.

“Giết!”.

Tia sấm sét tím giữa hai tay Trương Cửu Thần được bao bọc trong Thái Cực Đồ, đột ngột lao vút về phía Lâm Ẩn.

Máu chuyển động xung quanh Claude, chỉ thấy pháp trượng sương mù màu đen chậm rãi quấn quanh tay ông ta, gương mặt Claude trở nên nghiêm túc, thứ ngôn ngữ kỳ lạ phát ra từ trong miệng ông ta, ánh sáng thần trong ánh mắt đột ngột tỏa rộng sang phía ngoài, hai luồng ánh sáng đỏ ma quái bắn ra từ trong cây quyền trượng.

Hai luồng ánh sáng đỏ ấy giống như hai thanh dao chất chứa đầy sự chết chóc tuyệt vọng, khi tiếp xúc với ánh sáng đỏ, nước mưa giữa bầu trời lập tức biến thành axit sulfuric đậm đặc, làm bốc lên mùi hương gay mũi khi rơi xuống mặt đất.

“Ầm!”.

Cơ thể Lâm Ẩn đột ngột chuyển động, ánh sáng trắng lấp lánh xung quanh Lâm Ẩn đâm thẳng vào Thái Cực Bát Quái Đồ của Trường Sinh Tử.

Chỉ nghe thấy tiếng lanh lảnh vang lên.

Thái Cực Bát Quái Đồ bị lõm vào, hiện rõ hình nắm tay, rồi sau đó Thái Cực Bát Quái Đồ lập tức nổ tung khi không chịu đực nổi nữa.

“Hay lắm!”.

Bát Cực Đồ vỡ tan tành, Trường Sinh Tử không những không thấy kinh ngạc, ánh mắt lão ta còn lộ ra vẻ vui mừng, một Bát Quái Đồ nhỏ xuất hiện giữa hai tay lão ta, nghênh đón cú đấm mạnh mẽ của Lâm Ẩn.

Bôm bốp!

Bây giờ cú đấm của Trương Cửu Thần đã đến, cú đấm của lão nhắm thẳng vào ngực của Lâm Ẩn, áo anh rách vụn, trước ngực in hằn lên nắm đấm tím, anh chợt phun ra một bụm máu tươi.

Vào lúc này, nắm đấm của Lâm Ẩn cũng va chạm với Bát Quái Đồ nhỏ của Trường Sinh Tử.

“Ầm!”.

Vừa mới tiếp xúc với nhau, Trường Sinh Tử đột ngột phun ra một bụm máu tươi, bàn tay trái biến mất tăm, chỉ còn thấy xương cốt trắng lóa và máu tươi không ngừng tuôn trào.

Trường Sinh Tử đột ngột lui về sau hơn một trăm mét mới miễn cưỡng ngừng lại được.

“Lâm Ẩn, chết đi!”.

Gương mặt Claude tự tin ngời ngời.

Chỉ thấy Lâm Ẩn bị ánh sáng đỏ mà Claude tạo ra đánh trúng, cơ thể như sắt thép của anh bị hai luồng ánh sáng đỏ ấy đâm xuyên.

Ánh mắt đỏ lại tiếng lên thêm nửa tấc là có thể khiến cho trái tim Lâm Ẩn bùng nổ rồi.

“Khịt!”.

Trần Cửu Dương hít một hơi khí lạnh, lão tỏ vẻ thương tiếc:

“Lâm Ẩn phải ngã xuống ở đây rồi!”.