Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 871: Kẻ sỉ nhục tôi đều phải chết




Những người đàn ông trung niên đi theo Lư Lập Quần đều đổ dồn ánh mắt nhìn con cháu của mình, chỉ sợ rằng có người cũng đắc tội với Lâm Ẩn.

Sắc mặt bốn, năm thanh niên phe tên tóc vàng đều trở nên trắng bệch, khi nãy bọn họ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, mỉa mai Lâm Ẩn đủ kiểu, nếu như thật sự phải truy cứu thì không ai trong số bọn họ trốn thoát được cả.

Đám đàn ông trung niên kia đều sống lâu thành tinh, bọn họ hiểu ra ngay lập tức, một người đàn ông đứng ra lớn tiếng quát: “Đám ranh con chúng mày còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Lâm!”.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Những kẻ ăn nói xúc phạm Lâm Ẩn đều quỳ rạp trên mặt đất, bọn chúng không phải là người thừa kế như Lư Khải, quỳ xuống trước mặt người có địa vị cao cũng không có gì quá đáng.

Chỉ có một mình Lư Khải nhìn Lâm Ẩn trân trân, cũng không chịu quỳ xuống.

“Cậu Lâm, cậu nể tình tôi mà tha cho nó lần này đi!”.

Lư Lập Quần cố kềm chế cơn tức giận, ông ta vừa thấp giọng nói chuyện với Lâm Ẩn vừa đạp mạnh lên người Lư Khải, rồi rống lên: “Đồ khốn, mau quỳ xuống cho tao!”.

Vốn dĩ Lư Lập Quần có lòng tốt, thế nhưng Lư Khải lại không tiếp nhận.

Gã là cậu cả của nhà họ Lư, là người ngậm thìa vàng từ lúc mới ra đời, từ nhỏ cho đến lớn làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, cho dù là cậu chủ trong một vài gia tộc hay là ngôi sao lớn quốc tế cũng phải tỏ ra cung kính gã, gã có phải quỳ xuống xin lỗi ai bao giờ đâu.

Bởi thế Lư Khải không những không quỳ mà còn thét lớn:

“Bố, mắc gì chứ? Cho dù cậu ta có thế lực ngút trời ở Ký Châu thì sao? Đây là Trung Hải, nhà họ Lư chúng ta phải nhìn mặt người khác làm việc từ bao giờ thế?”.

“Lâm Ẩn đúng không, tôi nhớ mặt cậu rồi, hôm nay cậu cũng đã sỉ nhục tôi rồi, ân oán giữa chúng ta cứ cho qua như vậy đi được không? Cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi!”.

“Mày… Mày… Mày!”.

Lư Lập Quần chỉ cảm thấy trái tim mình sắp sửa hết chịu nổi nữa rồi, mặc dù Lư Lập Quần không biết thân phận của Lâm Ẩn nhưng người được Liễu Thanh Ti tôn kính như thế, làm sao thế lực của cậu ta bình thường cho được?

Phải biết rằng hồi ba mươi năm trước, bốn gia tộc lớn nhất ở Trung Hải không vừa ý với sự thống trị của nhà họ Tiền nên mới phản kháng, kết quả bốn gia tộc lớn bị nhổ hết gốc rễ trong vòng một đêm mà lại không nghe thấy một tiếng nghị luận nào giữa phố chợ cả.

Thế lực ấy phải lớn đến mức nào kia chứ, khi ấy bốn gia tộc lớn còn hùng mạnh hơn cả bốn gia tộc hiện nay.

“Cho qua à?”.

Lâm Ẩn bật cười, anh nói: “Anh nghĩ rằng ban nãy tôi nói đùa ư?”.

“Nếu như khi nãy anh nghe lời bố mình ngoan ngoãn quỳ xuống, có lẽ tôi sẽ tha cho anh một mạng, nhưng bây giờ…”.

Nghe thấy thế, Lư Khải phì cười, gã nói:

“Bộ cậu thật sự dám giết tôi à?”.

Gã không tin rằng Lâm Ẩn thật sự dám động đến mình giữa chốn đông người, cho dù thực lực của Lâm Ẩn mạnh đến mức nào đi chăng nữa, sau khi bữa tiệc kết thúc, gã nấp trong gia tộc là được rồi, lẽ nào Lâm Ẩn dám tấn công vào gia tộc của gã sao?

Gã không biết rằng mình vừa mới nói dứt câu, Liễu Thanh Ti đã nhìn gã với ánh mắt thương hại, Lâm Ẩn vừa giết người máu chảy thành sông trong giới lánh đời, lẽ nào lại không dám giết một tên Lư Khải?

“Sao lại sợ rồi? Ra tay…”.

Lư Khải chưa nói dứt lời thì kiếm khí đã đâm xuyên vào trán gã, gương mặt Lư Khải toát ra vẻ kinh ngạc, gã chậm rãi ngã xuống.

“Tiểu Khải!”.

Lư Lập Quần la lên thảm thiết, ông ta vội vàng chạy đến bên thi thể của Lư Khải, phát hiện ra con mình đã không còn hơi thở nữa.

Những người xung quanh đều cảm thấy rét lạnh, không ngờ cậu chủ của nhà họ Lư lại chết như thế?

Một cậu Lư còn ngông cuồng ngạo mạn và kiêu căng ban nãy mà giờ đã trở thành thi thể rồi.

Vào lúc này, mùi khai của nước tiểu bốc lên.

Không ngờ có hai người trong số những người đang quỳ sợ hãi đến mức són ra quần.

Mọi người đều im lặng lùi ra hai phía.

Lâm Ẩn không màng đến những người khác, anh quay đầu nhìn Liễu Thanh Ti rồi nói: “Chị Thanh Ti, có thể giới thiệu tôi với người đứng đầu nhà họ Tiềnkhông?”.

“Có thể!”.

Liễu Thanh Ti gật gật đầu. Biệt thự của cụ Tiền trên núi Lục Long vốn không phải là bí mật kín kẽ gì, chỉ cần Lâm Ẩn tìm người nắm quyền của các gia tộc lớn ở Trung Hải là biết được ngay.

“Anh Lâm, đây không phải là nơi để nói chuyện, mời anh đi theo tôi!”.

“Được!”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn quay đầu lại nói với Trần Vi: “Cô Trần, tôi đi làm việc công trước đã, ngày khác lại ghé thăm cô!”.

“Với lại tôi rất không thích hội trưởng hội thương mại Trung Hải!”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn bèn theo Liễu Thanh Ti đi xuống lầu.

Trong phòng tiệc ở trên sân thượng, gương mặt Kiều Sơn trở nên trắng bệch, từ lúc Lâm Ẩn giết chết Lư Khải trong nháy mắt là ông ta biết được sức mạnh của anh rồi, lần này ông xong đời là cái chắc.

Tôn Thủ Tài nhìn Kiều Sơn với ánh mắt hớn hở khi thấy người khác gặp nạn, chỉ là một hội trưởng hội thương mại Trung Hải mà lại dám đối đầu với cậu Ẩn, chẳng phải là tìm đường chết hay sao?

Đợi đến khi nhóm người Lâm Ẩn đã đi rồi, vài người quản lý trong các gia tộc lớn mới đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía vệ sĩ sau lưng mình: “Mời hội trưởng Kiều đi xuống nghỉ ngơi trước!”.

Kiều Sơn cũng không dám phản kháng, để mặc cho bảo vệ dẫn ông ta đi về phía thang máy.

“Anh Tôn, cô Trần, rốt cuộc cậu Lâm ấy là người như thế nào?”.

Một người đứng đầu trong gia tộc lớn thấp giọng hỏi.

Trần Vi cũng hơi ngơ ngẩn, cô ta nói: “Tôi cũng không biết nữa, tôi và anh Lâm gặp nhau ở Vi Châu, tôi chỉ biết anh Lâm là khách quý của gia tộc Cromir thôi”.

“Gia tộc Cromir à!”.

Mọi người đều xôn xao cả lên, gia tộc Cromir là thế lực đứng hàng đầu ở nước ngoài, trước mặt gia tộc Cromir, những thế lực ở Trung Hải chẳng khác nào con kiến cả.

“Tất nhiên cậu Lâm là khách quý”.

Tôn Thủ Tài hừ lạnh rồi nói: “Các người có biết Thuơng Châu không, biết nhà họ Bùi ở Ký Châu không?”

“Nhà họ Lâm ở Thương Châu!”.

“Nhà họ Bùi ở Ký Châu!”.

“Hai cậu chủ ban nãy, một người họ Lâm, một người họ Bùi!”.

“Trời ạ!”.

Vài người đứng đầu trong các thế lực lớn ở Trung Hải thốt lên đầy kinh ngạc, bọn họ có biết một vài chuyện trong giới lánh đời. Nhưng ngoại trừ vài gia tộc này, những người khác hoàn toàn không biết vì về nhà họ Lâm và nhà họ Bùi.

“Anh Thái, buổi tiệc tối nay để anh dẫn dắt đi nhé!”.

Lư Lập Quần đứng dậy rồi nói khẽ.

“Được, anh Lư đi xử lý chuyện hậu sự của Tiểu Khải đi!”.

Thái Khải gật đầu, bây giờ đúng là Lư Lập Quần không còn phù hợp để dẫn dắt buổi tiệc từ thiện này nữa, vào lúc Lư Lập Quần ngay người đi, Thái Khải nói khẽ:

“Anh Lư đừng làm việc lỗ mãng!”.

“Yên tâm đi!”.

Lư Lập Quần cười khổ, ông ta đi về phía thang máy với gương mặt đớn đau, hai vệ sĩ ôm thi thể của Lư Khải nối gót theo sau.

“Thái Khải, Lư Lập Quần là một người thông minh, sẽ không làm chuyện dại dột gì đâu”, một ông lão nhìn theo bóng lưng Lư Lập Quần rồi nở nụ cười khinh thường.

Có ai trong số bọn họ không biết mặc dù ngoài bề mặt Lư Lập Quần chỉ có một đứa con là Lư Khải, nhưng bên ngoài ông ta nuôi không ít phụ nữ. Chắc hẳn con riêng của ông ta không dưới bảy tám đứa, Lư Khải chết đi, ông ta đau lòng cái rắm gì, vẻ mặt đau khổ ban nãy là diễn cho người khác xem mà thôi.

Quả nhiên Lư Lập Quần vừa bước vào trong thang máy, vẻ đau khổ trên gương mặt ông ta biến mất tăm, ông ta nhíu mày lại thật chặt, hạ giọng nói chuyện với quản gia bên cạnh mình: “Ông sáu, ông nói xem phải làm sao thì cậu Lâm mới hết giận?”.

“Thưa ông, không phải khi nãy cậu Lâm đã tha cho nhà họ Lư rồi sao?”, ông sáu thắc mắc.

Sau khi im lặng trong giây lát, Lư Lập Quần nghiêm mặt mà nói:

“Phải đảm bảo hơn chút nữa, ông tìm hiểu nơi ở của cậu Lâm thử, rồi đưa Tô Thanh Từ sang đó!”.