Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 851: Người nhà họ Lư không biết xấu hổ




Khi cơ thể ông ta thay đổi không khác với người tập võ bình thường, sức mạnh kia cuối cùng cũng biến mất, Hàn Sơn Tán Nhân cười khổ một tiếng, chắp tay nói với Lâm Ẩn:

“Đa tạ phủ quân đã không giết!”.

Lúc này Hàn Sơn Tán Nhân đã không khác gì một ông già bảy mươi tuổi bình thường, nhưng ông ta không dám thể hiện ra một tia oán hận. Hôm nay, ông ta đã biết quá nhiều bí mật, chẳng những biết được thực lực của Lâm Ẩn, mà còn biết anh là người thừa kế của phủ quân Long phủ tiền nhiệm.

Vốn tưởng rằng Lâm Ẩn sẽ giết người diệt khẩu, không ngờ anh chỉ phế bỏ tu vi võ thuật của ông ta. Nhiều năm qua ông ta đã tích cóp được không ít tiền, cũng đủ để ông ta an hưởng tuổi già rồi.

Hơn nữa với thực lực của ông ta bây giờ, vẫn dư sức đối phó với mấy thằng nhãi ranh.

“Ừ!”.

Lâm Ẩn gật đầu, Hàn Sơn Tán Nhân xoay người rời đi. Mấy năm nay ông ta đắc tội với không ít người, bây giờ thực lực chỉ còn là một người tập võ bình thường, nên nhanh chóng rời khỏi thành phố Thanh Vân thị phi này.

Sau khi thu xếp ổn người trong Mưu Môn, Lâm Ẩn lập tức đứng dậy, tới biệt thự Tuyết Long.

Khi Lâm Ẩn xuất hiện ở cửa biệt thự, Trương Kỳ Mạt lập tức nhào vào lòng Lâm Ẩn, nói: “Lâm Ẩn, không thể liên lạc được với mẹ em!”.

“Sao vậy?”, Lâm Ẩn khẽ vuốt lưng Trương Kỳ Mạt.

Vừa rồi khi anh tới Lư Nhã Huệ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh ở đây, không ngờ anh mới chỉ rời đi hai ba tiếng, Lư Nhã Huệ đã biến mất rồi.

Nghe Trương Kỳ Mạt kể lể xong, Lâm Ẩn mới biết, thì ra sau khi anh đi không bao lâu, Lư Nhã Huệ đã tỉnh lại, nhận được một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi.

Lúc ấy Trương Kỳ Mạt cũng đang tức giận, nên không quan tâm tới bà ấy, nhưng một lát sau phát hiện không liên lạc được với Lư Nhã Huệ nên mới bối rối.

“Lâm Ẩn, làm sao bây giờ, cho dù bà ấy không tốt, nhưng vẫn là mẹ em!”, Trương Kỳ Mạt nôn nóng nói.

“Cô chủ không cần lo lắng, vừa rồi tôi có nghe bà Lư gọi điện thoại, chắc là tới huyện Giang Nguyệt!”, Lâm Huyền Hồng ở bên cạnh chậm rãi nói. Với thực lực của Lâm Huyền Hồng, cho dù không cố tình cũng có thể nghe được nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của Lư Nhã Huệ.

“Lúc này mẹ tới huyện Giang Nguyệt làm gì!”, Trương Kỳ Mạt giậm chân nói.

“Chúng ta đi xem sẽ biết!”, Lâm Ẩn nhíu mày nói.

“Vừa khéo bởi vì chuyện lần này, thuộc hạ Tạ Văn Sinh của tôi cũng gặp không ít phiền toái, tôi đi cùng với anh Ẩn, giúp giải quyết một chút chuyện!”, Thẩm Tam nghiêm nghị nói.

“Được!”.

...

Huyện Giang Nguyệt.

“Bố, con nói này, số tiền này chúng ta chia ra đi, coi như là Nhã Huệ bồi thường cho nhà họ Lư chúng ta. Bố xem, bởi vì thằng con rể kia của Nhã Huệ, Tiểu Tĩnh Tiểu Vi nhà chúng ta đã biến thành bộ dạng gì!”.

“Hơn nữa, giờ thằng con rể vô dụng kia của Nhã Huệ đã chết, không bằng chúng ta dùng số tiền này mở một công ty!”.

“Bây giờ Tạ Văn Sinh sắp sụp đổ rồi, căn bản không thể giúp được chúng ta. Nếu chúng ta không nhận số tiền này của Nhã Huệ, nhà họ Lư chúng ta nhiều người như vậy phải ăn gió uống sương, ngủ ngoài đường sao?”.

Trong nhà chính của nhà họ Lư, rất đông họ hàng thân thích đều ngồi đó, anh trai Lư Tây Viễn của Lư Nhã Huệ vênh váo tự đắc nói.

Những người thân ngồi bên cạnh ông ta khẽ gật đầu, ra vẻ tán đồng. Lư Chính Dương - bố của Lư Nhã Huệ ngồi ở vị trí chủ vị, mặt ủ mày ê, như là vẫn đang lưỡng lự.

“Cho dù là chia tiền, các con cũng không thể giam lỏng Nhã Huệ được. Hơn nữa, không phải vừa rồi Nhã Huệ đã nói con rể của nó đã về rồi sao?”, Lư Chính Dương thở dài một tiếng, nói.

“Ha!”.

Ông Tiền - chồng của Lư Thái Hà khinh thường khẽ cười một tiếng, nói: “Mọi người đâu phải không biết cái nết chết vì sĩ diện của Nhã Huệ, nếu con rể của nó thật sự đã trở về, Tạ Văn Sinh sẽ ngã ngựa sao?”.

“Nó không muốn để chúng ta chia hai trăm triệu kia, muốn độc chiếm số tiền đó nên mới nói dối là thằng con rể ăn hại của nó đã trở lại!”.

Ông Tiền cũng hiểu tính của bố vợ, nếu không phải lo lắng Lâm Ẩn sẽ tới gây phiền toái, cụ ta sẽ là người tích cực chia tiền nhất. Tuy rằng lần trước ở bệnh viện bị Tạ Văn Sinh dạy dỗ, xong việc Tạ Văn Sinh còn phân cho ông ta không ít công trình, nhưng ông ta cũng chẳng biết ơn vì chuyện này.

Trong khoảng thời gian này, khi thế lực khắp nơi của Lâm Ẩn bị động đến, Lư Nhã Huệ lại quấn lấy Tưởng Kỳ nằng nặc đòi được hai trăm triệu, để lại ở nhà mẹ đẻ của bà ấy. Vốn nghĩ cho dù bên Trương Kỳ Mạt có xảy ra chuyện, bà ấy chạy về nhà mẹ đẻ cũng có thể sống tốt, không ngờ chạy về nhà mẹ đẻ muốn lấy tiền đi, lại bị người nhà giam lỏng.

“Đúng vậy, ông nội, cháu đã hỏi thăm rồi, bây giờ ngay cả Thẩm Tam ở thành phố Thanh Vân cũng sống chết không rõ, Lâm Ẩn đã trắng tay thật rồi, cùng lắm thì chúng ta để lại cho cô mười triệu, thế chẳng phải được rồi sao!”, Lư Tiểu Kiện ngồi bên dưới lười biếng nói.

“Đúng vậy, dù sao lần này Trương Kỳ Mạt cũng chết chắc rồi, cô cũng không còn đời sau nữa, tiền không cho người thân như chúng ta thì cho ai đây?”, Lư Vi lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, bố!”.

“Chia đi, hai trăm triệu đó có thể được chia không ít đâu!”.

Đám họ hàng nhao nhao mở miệng, hai trăm triệu mỗi nhà có thể được chia không ít, hơn nữa bây giờ Lư Nhã Huệ đã không còn chỗ dựa, có chia thì bà ấy có thể làm gì?

Lư Chính Dương nhìn người bên dưới, trong lòng hơi dao động.

“Bố, bố phải quyết định đi, nếu như bố nói không chia, con sẽ thả Nhã Huệ ra, trả tiền cho nó!”, Lư Tây Viễn càng lấn tới.

Ông Tiền ngồi trên ghế, nhìn Lư Chính Dương bằng ánh mắt lạnh nhạt.

“Chia đi!”.

Lư Chính Dương đứng lên nói. Đó là hai trăm triệu đấy, nếu không lấy được, cụ ta không cam lòng.

Thấy Lư Chính Dương không phản đối nữa, người nhà họ Lư đều tươi cười, tiền cuối cùng cũng về tay rồi.

“Cốc cốc cốc!”.

Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng đập cửa vang lên.

“Ai vậy?”.

Lư Tây Viễn ngẩng đầu hô, lúc này bởi vì trước kia đi chung đường với Tạ Văn Sinh, nên nhà họ Lư có thể nói là hô mưa gọi gió, khách quý chật nhà.

Nhưng giờ Tạ Văn Sinh thất thế, họ rơi vào tình trạng tứ cố vô thân, ngày thường căn bản không có ai tới thăm hỏi nhà họ. Ngay cả một số bạn già chơi cờ cùng Lư Chính Dương cũng tránh xa.

Theo lý thuyết, lúc này không nên có người tới đây mới đúng.

“Cháu đi mở cửa nhé!”.

Lư Tiểu Kiện ngồi dưới cuối cùng, gần cửa nhất nên đứng dậy, đi ra cửa.

“Ken két!”.

Cửa mở ra.

“Anh tìm...”.

Lư Tiểu Kiện ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, đột nhiên lùi lại hai bước, la lớn: “Lâm Ẩn, anh là người hay ma!”.

Lâm Ẩn liếc nhìn Lư Tiểu Kiện, chậm rãi đi vào trong nhà cũ. Đoạn đối thoại vừa rồi anh đã nghe thấy cả, nhà họ Lư đúng là không có ai là người tốt!

“Sao vậy! Không nhận ra tôi sao?”.

Lâm Ẩn cười khẽ, đi vào bên trong nhà cũ.

“Nào, chia tiền nhanh lên, bố vợ à, bố lằng nhằng quá đấy, dù sao tiền của tên người chết Lâm Ẩn kia, có gì phải lăn tăn chứ? Mau chia...”, ông Tiền đứng trong đại sảnh, huơ tay múa chân.

Ông Tiền vừa nói vừa quét mắt ra cửa chính, đúng lúc nhìn thấy Lâm Ẩn, cơ thể béo ục ịch như đứng hình, cánh tay đang huơ huơ cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt mập mạp như nhìn thấy quỷ, đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.