Cửa thang máy mở ra, bên trong trống rỗng.
Người đàn ông mặc áo đen sững sờ, ngẩn ngơ nhìn thang máy không một bóng người.
Gã ta chắc chắn đây là mục tiêu phải đuổi giết, người thanh niên đó đã đi vào thang máy này.
Người đâu rồi?
Đang suy nghĩ bỗng nhiên gã ta cảm thấy lạnh sống lưng, lông tơ toàn thân dựng đứng, giống như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm.
Rầm!
Phía sau lưng gã ta như bị búa tạ đập phải, một lực mạnh truyền đến từ đằng sau, đá cả người gã ta đập vào tường, xương cốt toàn thân gãynát.
“Khụ khụ.” Gã ta nôn ra hai ngụm máu, vẻ mặt kinh hãi nhìn người thanh niên phía sau lưng mình nói: “Cậu ra khỏi thang máy kiểu gì? Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi là ai?” Lâm Ẩn cười khẩy nói: “Không phải mấy người đang tìm tôi à?”
“Cậu là đứa trẻ năm đó nhà họ Tề vứt bỏ, Tề Ẩn?” Vẻ mặt gã ta kinh hãi, không ngờ đứa trẻ mười mấy năm trước nhà họ Tề vứt bỏ - mục tiêu đuổi giết mà tổ chức giao cho,.đến hôm nay vậy mà lại có bản lĩnh cùng thủ đoạn đáng gờm như thế.
Lâm Ẩn bước sang đấm vào mặt khiến gã ta nằm ngất trên đất. Sau đó anh lục ra được một tấm ảnh và một cái điện thoại đã được mã hóa trên người gã ta.
Nhìn bức ảnh chụp Tề Hà Đồ lúc còn sống trong tay mình, vẻ mặt Lâm Ẩn càng thêm lạnh lùng. Anh kéo gã đàn ông này vào phòng hội nghị ở tầng 26, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng cung cấp điện của khách sạn Thanh Vân.
Trước khi đến đây anh đương nhiên đã có sự chuẩn bị trước, sớm đã tìm hiểu rõ kiến trúc của khách sạn Thanh Vân.
Nếu người nhà họ Văn phái tới đang ôm cây đợi thỏ, chờ anh tự mình đến tầng hai sáu lấy đồ.
Vậy thì dứt khoát lợi dụng việc tin tức của bọn họ chưa đến, bây giờ vẫn chưa biết rõ thân phận của anh.
Lúc Lâm Ẩn bước vào thang máy cố ý ấn tầng 26, đợi thang máy lên đến tầng 23, anh đã phá vỡ nóc thang máy rồi đi ra, sau đó từ cửa sổ tòa nhà leo tới phòng hội nghị tầng 26, cũng coi như một loại thăm dò, xác định và đảm bảo an toàn, ai ngờ vừa khéo bắt được người này từ phía sau.
Rầm!
Lâm Ẩn tiến vào phòng cung cấp điện, đóng mạnh cửa lại.
Mười giây sau, toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng của khách sạn Thanh Vân bỗng vụt tắt, toàn bộ đều lâm vào bóng tối.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Mất điện rồi sao?”
Trong đại sảnh đột nhiên mất điện, cả không gian tối đen, dọa hai nhân viên lễ tân một phen.
Ngay lúc này, một chiếc đèn pha được bật lên, một người đàn ông hung thần ác sát từ cửa bước vào. Người đàn ông thân hình cao lớn mặc bộ đồ đen, bên cạnh hắn còn có ba người đàn ông nhạy bén mặc vest đi cùng.
“Tất cả mọi người tan làm, bây giờ về nhà đi.” Người đàn ông đi đầu lạnh lùng nói, cho tất cả các nhân viên lễ tân đi về.
Tổng quản lý lễ tân vốn là do bọn họ tạm thời bỏ tiền ra thuê về. Bây giờ cả tòa khách sạn Thanh Vân đều bị bọn họ khống chế.
“Anh Văn Báo, anh đến rồi. Vừa nãy anh Lang thông báo cho bọn em canh chừng cửa lớn của khách sạn, bảo em gọi cho anh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại mất điện, em nghi ngờ có chuyện kì lạ.” A Xà nghiêm túc nói.
“Kì lạ cái gì? Một cái thành phố Thanh Vân nhỏ bé, lẽ nào còn có người có thể gây sóng gió trước mặt chúng ta sao?” Văn Báo cười khẩy, dáng vẻ kiêu ngạo tột cùng.
“Đi, đến phòng giám sát xem sao, cũng không biết A Lang đang làm gì?”
Nói đến đây, năm người đàn ông mặc đồ đen lao lên cầu thang, hành động cực kì nhanh nhẹn.
Văn Báo dẫn đầu, đoàn người chẳng mấy chốc đãleo lên tầng chín, khoảng ba phút là đã đến phòng giám sát.
Bịch!
Bên trong tối đen, một tiếng vang trầm đục truyền tới, tiếng gió vụt qua.
“Á!”
“Văn Báo còn chưa kịp phản ứng, bốn tên sát thủ bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, ngã lăn xuống cầu thang trong không gian tối đen.
“Là ai?”Văn Báo sờ soạng một tên đàn em vừa ngã xuống, vẻ mặt hoảng sợ hỏi.
Im hơi lặng tiếng, cả người phát lạnh.
Bốn phía một mảnh tối đen, xòe tay ra không thấy năm ngón, trán Văn Báo toát mồ hôi, trong lòng cũng biết gặp phải cao thủ rồi.
“Không biết là vị cao thủ nào? Anh em bên cạnh có lẽ vô tình đắc tội, nhưng nhà họ Văn chúng tôi ở thủ đô cũng không phải là người dễ chọc.” Văn Báo lạnh lùng uy hiếp, toàn thân vẫn duy trì sự cảnh giác.
“Nhà họ Văn, vậy thì không sai rồi.”
Giọng nói của một thanh niên truyền đến.
Văn Báo đột nhiên quay đầu, mặt hắn bị đấm mạnh một cú, trước mắt hắn tối đen, ngất đi.
Ba phút sau, trên tầng thượng cao nhất của khách sạn Thanh Vân.
Gió lạnh thổi vù vù.
Vẻ mặt Lâm Ẩn lạnh lùng, quần áo bị gió thổi lay động, khoanh tay đứng dựa vào lan can, bốn phía đều là nhà cao tầng sầm uất.
Dập tắt điếu thuốc trên tay, anh xoay người đá vào một cái thùng sắt.
Rào rào!
Một thùng nước lạnh dội lên đầu Văn Báo, hắn lập tức tỉnh lại.
“Mày là ai? Mày dám động vào tao?” Văn Báo tức giận ngút trời, trợn mắt nhìn chằm chằm người thanh niên thần bí trước mặt.
Hắn đột nhiên đứng dậy, định lao vào liều mạng.
Bịch!
Lâm Ẩn đá một cước khiến Văn Báo không ngừng hộc máu, xương cốt kêu răng rắc, cả người ngã xuống đất, ngay cả năng lực đánh trả cũng không có.
“Dựa vào mày cũng dám từ thủ đô ngàn dặm xa xôi đến đuổi giết tao?” Lâm Ẩn tóm lấy cổ Văn Báo, nhấc cả người hắn lên cao, lạnh lùng nói: “Nói hết những chuyện mày biết về nhà họ Văn cho tao, tao sẽ cho mày chết một cách nhẹ nhàng.”
Vẻ mặt Văn Báo sợ hãi, không dám tin nhìn người đàn ông thần bí sát khí trước mặt.
Hắn là thủ lĩnh tổ chức sát thủ của nhà họ Văn ở thủ đô, thân thủ của hắn ở thủ đô là đáng gờm nhất. Vậy mà ở một nơi cống ngầm như thành phố Thanh Vân lại bị lật thuyền? Bị người khác đạp một cước đến xương cốt vỡ nát, ngay cả sức lực động đậy ngón tay cũng không có?
“Nhà họ Văn? Mày hỏi chuyện nhà họ Văn?” Văn Báo như nhớ tới chuyện gì, hai mắt trợn to đầy sợ hãi. “Chẳng lẽ mày là Tề Ẩn, người nhà họ Tề bị thất lạc mười mấy năm trước, luôn ẩn náu ở thành phố Thanh Vân?”
“Mày đoán không sai, chỉ là tao tên Lâm Ẩn.” Lâm Ẩn cười khẩy nói.
“Không thể nào!” Vẻ mặt Văn Báo không dám tin nói: “Sao thân thủ mày có thể lợi hại đến thế? Còn dám một mình chủ động tìm bọn tao?”
Văn Báo không thể tin được mục tiêu mà bọn họ vẫn luôn điều tra đuổi giết lại là người lợi hại như vậy. Cũng hoàn toàn không ngờ tới, người bị nhà họ Tề bỏ rơi sau khi biết tin tức không những không chạy trốn mà còn dám chủ động tìm đến xử lí bọn họ?
Bọn họ vừa mới tới thành phố Thanh Vân được hai ngày, còn chưa kịp cho người đi điều tra thân phận của Tề Ẩn ở thành phố Thanh Vân, vậy mà lại bị Lâm Ẩn ra tay trước xử lí luôn cả hang ổ?
“Là Lý Bộc mật báo cho mày? Chẳng lẽ người nhà họ Tề vẫn luôn nuôi dưỡng mày ở trong tối?”Vẻ mặt Văn Báo hoảng sợ hỏi.
Lâm Ẩn tác phong quyết đoán, biết nắm thời cơ, sau khi cắt điện của khách sạn thì mai phục ở cầu thang, đảo khách thành chủ cùng với thân thủ cực kì lợi lại.
Mưu lược, dũng khí, thủ đoạn như vậy, đã có thể thấy Lâm Ẩn là người trí dũng kiệt xuất.
Người thanh niên tài tuấn như vậy, trong thế gia ở thủ đô không có mấy người. Sao lại bị nhà họ Tề sớm đuổi ra khỏi nhà chứ?
Lâm Ẩn cười khẩy, xông lên bóp chặt yếu hầu Văn Báo, xoay gân cốt răng rắc, nắm chặt cổ hắn, làm tê liệt dây thần kinh ở hàm răng để hắn không thể cắn lưỡi tự sát. Sau đó rút ra một đôi đũa màu đen anh thuận tay lấy của khách sạn.
“Mày, mày muốn làm gì?” Vẻ mặt Văn Báo hoảng sợ, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Ẩn, cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.