Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 796: Nguy hiểm




Nghe thấy thế thì trong lòng Phúc Bá trở nên căng thẳng, giết chết Lâm Ẩn thật sự là việc mà nhà họ Tần bọn họ không thể làm được, cụ ông nhà họ Lâm có mạnh đến mức nào cơ chứ, chỉ cần một câu nói này thôi thì nhà họ Lâm đã có thể tìm tới nhà họ Tần gây sự rồi.

"Nhà họ Tần rất mạnh sao?", Lâm Ẩn quay lại nhìn Bùi Thanh Y, anh lạnh lùng hỏi.

Bùi Thanh Y nghĩ một chút rồi nói: "Mặc dù thực lực của nhà họ Tần không hề kém, nhưng cũng không là gì so với cậu Ẩn cả".

Đương nhiên là thực lực của nhà họ Tần rất mạnh, nhưng thực lực của cậu Ẩn lại trên cả bảng Thiên, hơn nữa cụ ông đằng sau cậu Ẩn cũng có thực lực trên cả bảng Thiên, vì thế trong mắt cậu Ẩn thì nhà họ Tần thật sự không là cái thá gì cả.

"Thế thì đánh bọn họ tàn phế đi", Lâm Ẩn thản nhiên lên tiếng.

Triệu Thừa Kiền nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì cảm thấy da đầu tê rần. Đây chính là cháu gái mà ông cụ Tần thương yêu nhất. Trong giới lánh đời không một ai dám khiến Tần Tư Kỳ mất mặt, vậy mà bây giờ cậu Ẩn và Bùi Thanh Y lại dám nói đánh Tần Tư Kỳ tàn phế.

Không lẽ Bùi Thanh Y không sợ cụ ông nhà họ Tần sẽ đến gây rắc rối sao?

"Cậu dám?".

Nhìn thấy Bùi Thanh Y đang bước đến gần thì Phúc Bá vội vàng đi tới trước mặt Tần Tư Kỳ, gã ta cản Bùi Thanh Y lại.

"Phúc Bá, ông mau tránh ra. Tôi muốn xem thử bọn họ có dám ra tay với tôi không?".

Tần Tư Kỳ giơ tay đẩy Phúc Bá ra, cô ta hét lớn lên.

Cô ta không tin trong giới lánh đời lại có người dám ra tay với mình!

"Cô chủ, đừng gây rắc rối nữa".

Ánh mắt Phúc Bá trở nên sốt ruột, nhưng gã ta lại không thể làm gì!

"Mau ra tay đi", Lâm Ẩn đứng chắp tay, anh bất mãn lên tiếng.

"Dừng tay lại".

Ngay lúc Bùi Thanh Y chuẩn bị ra tay thì một âm thanh vội vã truyền tới.

Một người đàn ông trung niên nghiêm nghị hốt hoảng chạy tới từ xa, ông ta nhìn thấy Phúc Bá bị thương nhẹ, còn những người khác không bị thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi là Tần Bằng Phi của nhà họ Tần, chào mọi người".

Người đàn ông trung niên dừng bước, ông ta nói với mấy người Lâm Ẩn: "Hôm nay là cháu gái tôi không hiểu chuyện, tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người”.

"Chú Hai, bây giờ bọn họ muốn đánh cháu tàn phế, chú còn xin lỗi họ sao?", Tần Tư Kỳ bất mãn nói.

"Câm miệng, về nhà chú sẽ tính sổ cháu sau".

Tần Bằng Phi hung hăng quát lớn, Tần Tư Kỳ gây chuyện ở trong gia tộc thì có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ còn muốn gây rắc rối cho gia tộc nữa, thân phận Lâm Ẩn rất thần bí, nhà họ Tần thật sự không muốn đắc tội với một cao thủ bí ẩn như thế.

Sau khi ông ta biết Lâm Huyền Khôn đã nói tin Lâm Hiên chết cho Tần Tư Kỳ nghe, thì ông ta đã vội vàng trở về, nhưng vẫn chậm một bước, Tần Tư Kỳ đã đưa Phúc Bá tới đây, ông ta cũng chỉ còn cách đi theo, không ngờ lại đến chậm.

”Đây là ông hai nhà họ Tần".

Triệu Thừa Kiền đứng bên cạnh giải thích cho Lâm Ẩn, anh ta biết Lâm Ẩn vẫn còn nhiều chuyện chưa biết trong giới lánh đời.

Bùi Thanh Y cũng nhìn về phía Lâm Ẩn, nếu nhà họ Bùi bọn họ đã đi theo Lâm Ẩn, thì hắn ta đương nhiên sẽ nghe theo lời của Lâm Ẩn.

"Cậu chính là cậu Ẩn đúng không? Lần này thật sự là do Tư Kỳ sai, mong cậu Ẩn để tôi đưa con bé về dạy dỗ cẩn thận".

Tần Bằng Phi quan sát Lâm Ẩn, đúng là khí chất bất phàm. Trước kia ông ta không xem trọng Lâm Hiên, chỉ cảm thấy hắn ta có chút thủ đoạn nhưng lại thiếu đi sự khoan dung khi làm việc lớn. Nếu không phải lần này Tần Tư Kỳ nhận được sự đồng ý của cụ ông, thì ông ta nhất định sẽ phản đối chuyện hôn sự lần này.

Bây giờ Lâm Huyền Khôn lại muốn lợi dụng nhà họ Tần để đối phó Lâm Ẩn, điều này khiến ông ta càng không thích Lâm Huyền Khôn. Nếu không phải thái độ của cụ ông không rõ ràng thì ông ta cũng muốn liên thủ với Lâm Ẩn, dạy dỗ Lâm Huyền Khôn một chút.

"Ông hai Tần, không lẽ ông cho rằng chỉ với một câu nói của ông thì có thể mang người đi sao?", Lâm Ẩn nhìn Tần Bằng Phi, anh thản nhiên lên tiếng.

Mặc dù ông hai nhà họ Tần đã cúi người rất thấp rồi, nhưng vẫn chưa đủ, nếu ông ta chỉ là một người bình thường thì lời nói vừa rồi có thể khiến ông ta sụp đổ lập tức, chỉ với một câu nói của ông hai Tần mà có thể mang người đi, thật sự nghĩ Lâm Ẩn dễ bắt nạt thế sao?

"Chuyện này nhà họ Tần chúng tôi cũng bị Lâm Huyền Khôn lợi dụng, chỉ cần cậu Ẩn có thể bỏ qua cho Tư Kỳ, thì bắt đầu từ bây giờ nhà họ Tần chúng tôi sẽ không liên lạc với Lâm Huyền Khôn nữa".

Tần Bằng Phi nhíu mày, ông ta nhanh chóng lên tiếng.

"Vẫn chưa đủ", Lâm Ẩn lắc đầu một cái.

"Vừa rồi bọn họ muốn đánh gãy chân tay tôi, tôi xem như nể mặt ông hai Tần đây, nên sẽ chỉ lấy mỗi người một chân thôi"

"Cũng không quá đáng đúng không ông hai?".

Lâm Ẩn nói xong thì nhìn về phía Tần Bằng Phi, anh chờ một câu trả lời từ Tần Bằng Phi.

Bùi Thanh Y và Triệu Thừa Kiền cũng căng thẳng nhìn ông hai Tần, bây giờ ông hai Tần chính là người quản lý thật sự của nhà họ Tần, võ công của ông ta sâu xa khó lường,võ công chỉ đứng sau ông cụ Tần mà thôi.

Cậu Ẩn có thể trấn áp được ông ta sao?

"Làm chuyện sai thì phải chấp nhận."

Ông hai Tần nghiến răng lên tiếng: "Phúc Bá, Tư Kỳ, hai người tự ra tay đi".

"Chú Hai, chú muốn cháu tự cắt đứt chân mình sao? Không được, cháu sẽ về nói với ông nội", Tần Tư Kỳ xoay người chuẩn bị rời khỏi đó. Giờ cô ta thật sụ rất sợ hãi, mặc dù cô ta cũng vô cùng hận Lâm Ẩn, nhưng bây giờ chú hai cũng đã lên tiếng, cô ta chỉ còn cách về nhà với ông nội thì mới có thể giữ lại được cái chân của mình.

"Ầm".

Một luồng khí phát ra từ tay ông hai Tần, đánh thẳng vào bắp chân trái của Tần Tư Kỳ.

"A... chân của tôi".

Tần Tư Kỳ đi quá nhanh nên khi chân trái mất đi cảm giác, cô ta đã nặng nề ngã xuống đất, cô ta kêu rên không ngừng, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.

Lúc này cô ta không chỉ hận Lâm Ẩn mà còn hận cả chú hai Tần, người đã ra tay khiến chân trái của cô ta bị tàn phế!

"Phúc Bá, không lẽ ông cũng đợi tôi phải ra tay sao?", ông hai Tần đứng tại chỗ lạnh lùng lên tiếng.

“Bốp!”.

Phúc Bá nhanh chóng đập vào chân trái mình, ống quần nhanh chóng nhuộm đầy máu, Phúc Bá dùng một tay vịn vào một cái cây mới có thể đứng vững được, trên trán gã ta nổi đầy gân xanh, mồ hôi thi nhau rơi xuống trán.

"Cậu Ẩn, cậu đã hài lòng chưa?", ông hai Tần lạnh lùng nói, ông ta không ngờ Lâm Ẩn không nể mặt mình như vậy.

"Ông hai đưa người đi đi".

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

"Thế tôi xin phép đi trước".

Ông hai Tần nói xong thì phất tay, nhanh chóng có vệ sĩ tiến lên đỡ Tần Tư Kỳ và Phúc Bá lên xe.

Lúc Tần Tư Kỳ lên xe vẫn còn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, trông cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Ẩn vậy.

Triệu Thừa Kiền trợn mắt há mồm, khi ông hai Tần đi tới Dương Môn, môn chủ của Dương Môn cũng phải tiếp đón cẩn thận, vậy mà bây giờ ông ta lại bị vài câu nói của cậu Ẩn áp chế như thế!

Mặc dù biết cậu Ẩn có quan hệ với Long phủ, nhưng cậu Ẩn cũng không phải là phủ quân của Long phủ, tại sao lại có thể áp chế được ông hai Tần?

Ánh mắt Bùi Thanh Y hiện lên vẻ sùng bái.

Quả không hổ danh là cậu Ẩn, cho dù là thế hệ trước thì cũng không có bao nhiêu người có thể giao chiến với cậu Ẩn.

Trong đoàn xe của nhà họ Tần.

Tần Bằng Phi nhìn Tần Tư Kỳ đang tựa đầu ở bên cạnh, ông ta biết Tần Tư Kỳ đang vô cùng căm hận mình, vì thế ông ta cảm thấy có chút đau đầu. Mặc dù với địa vị của ông ta ở nhà họ Tần thì cũng không phải lo bị Tần Tư Kỳ tố cáo. Nhưng miệng của chị dâu ông ta thật sự khiến người khác phải câm nín.

"Tư Kỳ, khi trở về cháu không được phép bước ra khỏi cửa gia tộc trong vòng một năm, phải suy nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm, ở nhà chú hai có một loại cao, chân của cháu sẽ không sao đâu".

Tần Bằng Phi nhẹ nhàng nói.

"Chú hai, chú tự tay cắt đứt chân cháu. Không lẽ chú nghĩ rằng chỉ với một hũ cao của chú thì cháu sẽ tha thứ cho chú sao?", Tần Tư Kỳ lạnh lùng lên tiếng.

Tần Bằng Phi thấy thế thì không giải thích mà thản nhiên nói:

"Dù sao thì trong vòng một năm cháu cũng không được phép ra khỏi nhà, Lâm Ẩn không phải người cháu có thể trêu chọc đâu".