Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 789: Các người muốn phản đối tôi sao?




Lúc Lâm Ẩn và Bùi Vô Song bước ra khỏi căn phòng, Bùi Thanh Y vội vàng chạy đến đón, ánh mắt hắn ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, khi nãy ông nội còn có vẻ bệnh nặng ngấm vào trong xương cốt, nhưng bây giờ trông ông có vẻ tràn trề tinh thần, vốn không giống với người bệnh nặng sắp chết chút nào.

“Thanh Y, mau đến chào cậu Ẩn đi, sau này phải đối đãi cung kính với cậu Ẩn hệt như với ông vậy, mệnh lệnh của cậu Ẩn chính là ý nguyện cao nhất của nhà họ Bùi chúng ta”.

Gương mặt Bùi Vô Song hồng hào, trông có vẻ tràn trề tinh thần.

“Vâng!”.

Bùi Thanh Y nhìn thoáng qua Lâm Ẩn rồi nhanh chóng cúi đầu, hắn ta chịu phục trước thực lực của Lâm Ẩn, hơn nữa chắc chắn trạng thái hiện tại của ông nội có liên quan đến Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn giấu giếm có kín kẽ, may mà bây giờ nhà họ Bùi và Lâm Ẩn cũng xem như đi cùng con đường, chứ bằng không hắn ta cũng chẳng muốn đối địch với một người cao sâu khó dò như thế này.

“Cậu Ẩn, cậu muốn nhà họ Bùi chúng tôi nương nhờ vào cậu hay là nhà họ Lâm?”.

Bùi Vô Song khom lưng rồi hỏi.

“Tất nhiên là nương nhờ vào tôi, bây giờ thực lực của ông đã khôi phục lại một phần, nhà họ Bùi muốn duy trì sáu gia tộc cũng không khó, ông đưa một bản Huyết Y Thần Công cho tôi, tôi có việc cần dùng”.

Lâm Ẩn nhìn Bùi Vô Song rồi nói hờ hững.

Bây giờ anh đã thu phục nhà họ Bùi, Thanh Long Vương muốn bản Huyết Y Thần Công thì cứ đưa cho hắn ta một bản, anh không hiểu rõ thái độ của Thanh Long Vương, nhưng bây giờ vẫn là bạn chứ không phải địch, còn phải bắt ta nhau thu phục Hoàng Long rồi tính tiếp.

Còn Triệu Thừa Kiền thì chỉ cần đưa bản Huyết Y Thần Công dang dở là được, thái độ của Dương Môn không rõ ràng, Triệu Thừa Kiền bắt tay với mình cũng chỉ vì lợi ích, khó mà nói trước được sau này có trở mặt hay không, dù gì lợi ích của anh ta không thể đại diện cho lợi ích của Dương Môn.

Trong sảnh chính nhà họ Bùi.

Ngoại trừ nhà họ Cao, những gia tộc khác đầu đang ở trong sảnh chính chờ đợi kết quả thương nghị giữa Bùi Vô Song và Lâm Ẩn, bọn họ nghĩ rằng điều kiện của Lâm Ẩn quá ngặt nghèo, nếu là cụ bà nhà họ Lâm đề ra điều kiện này, nói không chừng nhà họ Bùi sẽ chấp nhận, nhưng Lâm Ẩn vẫn còn chưa đủ tư cách.

Trong số bọn họ, không ít người đều là cao thủ có thực lực lên đến bảng Địa, tất nhiên cũng có thể nhận ra không phải cụ ông nhà họ Bùi không còn sức chiến đấu, kết quả tốt nhất là Lâm Ẩn chọc tức Bùi Vô Song, Bùi Vô Song giết quách cậu ta đi.

Nếu là thế thì bọn họ mới có không gian để làm việc, mới có thể kiếm được nhiều lợi ích trong Ký Châu.

Lúc bọn họ nhìn thấy Lâm Ẩn và Bùi Vô Song bước ra, hơn nữa trông không giống như đã tranh chấp, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lẽ nào Lâm Ẩn đã thuyết phục được cụ nhà họ Bùi rồi sao?

“Cụ Bùi, kết quả sao rồi?”.

“Cái tên Lâm Ẩn quá ngang ngược, cụ Bùi phải dạy cậu ta một bài học mới được!”.

Bùi Vô Song vẫn còn chưa nói gì, những người ngồi ở đây đã sốt ruột la lên.

Bùi Vô Song đảo mắt nhìn những người có mặt ở đây, lão ta lạnh nhạt mà nói: “Nhà họ Bùi của chúng tôi đã đạt thành hiệp nghị với cậu Ẩn, nhà họ Bùi chấp nhận giao ra tàn quyển Huyết Y Thần Công, quy thuận cậu Ẩn”.

Sao có thể thế được?

Những người ngồi đây đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết phải làm thế nào, khi nãy rõ ràng cụ nhà họ Bùi còn tỏ vẻ bất mãn với Lâm Ẩn, không ngờ bây giờ lại nương nhờ vào Lâm Ẩn rồi.

Thế lợi ích của bọn họ phải làm sao đây?

“Thưa cụ, cụ phải nghĩ cho kỹ càng, hội nghị sáu gia tộc là do sáu gia tộc cùng lập ra, nhà họ Bùi của cụ có thể gánh nổi hậu quả nếu phá hỏng quy tắc hội nghị sáu gia tộc chưa?”.

“Nhà họ Bùi của cụ có lịch sử ngàn năm, để cho một tên Lâm Ẩn nho nhỏ trấn áp thì mặt mũi của liệt tổ liệt tông nhà họ Bùi để ở đâu?”.

“Chuyện liên minh sáu gia tộc không thể để cho hai nhà các người quyết định được, không phải những gia tộc trong Ký Châu chúng tôi không có cao thủ bảng Thiên, cụ Bùi phải nghĩ cho thật kỹ”.

Sau khi Bùi Vô Song nói muốn quy thuận nhà họ Lâm, vài đại biểu có máu mặt lập tức đứng dậy lạnh giọng uy hiếp.

Vốn dĩ bọn họ còn muốn để Bùi Vô Song chống chọi với Lâm Ẩn, cho dù phải nhường ra một chút lợi ích cũng không sao cả.

Dù gì Lâm Ẩn cũng khiến cho mọi người phẫn nộ.

Nhưng bây giờ đến Bùi Vô Song cũng lựa chọn quy thuận Lâm Ẩn, bọn họ bắt buộc phải làm gì đó mới được.

Bùi Vô Song nhìn mọi người rồi nói hờ hững: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Bùi, không phiền các vị nhọc lòng!”.

“Ông Bùi, ông càng sống thì càng sa sút, chỉ một tên Lâm Ẩn nho nhỏ thôi cũng có thể khiến cho nhà họ Bùi quy thuận, xem ra nhà họ Bùi đã không ổn nữa rồi, thế thì bắt đầu từ ngày hôm nay, hội nghị sáu gia tộc thành hội nghị năm gia tộc là được rồi!”.

Vào lúc này, Cao Hầu bị Lâm Ẩn đánh phế dẫn người đến trước cửa sảnh chính nhà họ Bùi.

Sau khi bước vào trong, Cao Hầu nhìn Lâm Ẩn trân trân, ánh mắt ông ta toát ra vẻ oán hận.

Người lên tiếng là một ông lão đứng bên cạnh Cao Hầu, vừa bước vào trong là lão ta đã khiến cho mọi người cảm thấy áp lực nặng nề, rất nhiều người đều nhận ra lão ta, đó chính là Cao Tường, một cao thủ bảng Thiên, không ngờ Cao Hầu lại mời được lão đến đây.

Bây giờ Cao Tường nhìn Bùi Vô Song trân trân, gia tộc nào cũng đã biết một ít về tình trạng của Bùi Vô Song, lão ta đã đến nước đường đèn cạn dầu rồi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Bùi Vô Song không giống với trong tình báo, không ngờ cơ thể đèn cạn dầu của lão ta lại có sức sống.

‘Lẽ nào là do thằng nhóc Lâm Ẩn ấy làm à?’.

Cao Tường nhầm nhủ trong lòng.

“Nhà họ Bùi chúng tôi có thể xếp vào trong sáu gia tộc hay không còn không đến phiên Cao Tường ông quyết định đâu!”.

Bùi Vô Song nhìn Lâm Ẩn đứng bên cạnh mình, lão thầm thở phào trong lòng, kể cả trong lúc lão ta ở thời kỳ đỉnh cao, thực lực của Lâm Ẩn vẫn mạnh hơn lão ta nhiều.

Ngoại trừ cụ ông nhà họ Lâm, người mạnh nhất trong các gia tộc khác cùng lắm cũng chỉ có thể mạnh hơn lão ta một bậc trong lúc lão ta ở thời kỳ đỉnh cao, có Lâm Ẩn chống lưng, lão ta còn sợ gì nữa.

“Nhà họ Cao không quyết định được, thêm chúng tôi thì sao?”.

Lại có thêm một vài ông lão bước vào trong sảnh chính, bọn họ đều là cao thủ trên bảng Thiên, vốn dĩ lần này bọn họ đến đây cũng chỉ để làm ra vẻ rồi phân chia nhà họ Bùi mà thôi, không ngờ Lâm Ẩn lại đột ngột xuất hiện giữa chừng.

Nếu như bọn họ còn không ra mặt nữa, đừng nói đến chuyện phân chia nhà họ Bùi, lần này bọn họ còn không vớt được chút lợi ích nào trong Ký Châu cả.

“Chú ba!”.

“Bác hai!”.

Sau khi thấy nhóm ông lão ấy xuất hiện, những người có mặt ở đây đều tỏ vẻ vui mừng, bây giờ nơi này có năm cao thủ trên bảng Thiên, để xem xem Lâm Ẩn có còn ngang ngược bằng cách nào nữa.

Vào lúc mọi người phấn khởi cười lớn, đột nhiên có giọng nói khoan thai vang lên.

“Tôi đã nói rồi, nếu như nhà họ Bùi quy thuận tôi thì tôi sẽ bảo vệ nhà họ Bùi ba mươi năm bình an, các người muốn chống đối tôi sao?”.

“Hừ!”, một đại biểu ở đây phất ống tay áo, gã lạnh giọng mà nói: “Lâm Ẩn, khi nãy cậu hung hăng ngang ngược thì tôi không nói, bây giờ nhiều người lớn đều có mặt ở đây, không đến phiên cậu lên tiếng, lần này cậu đừng tham dự vào cuộc hội nghị nữa, nếu như còn xen miệng vào thì đến cụ bà cũng không bảo vệ nổi cậu đâu!”.

“Ồn ào!”.

Lâm Ẩn hừ lạnh môt tiếng, anh vút lên trước, mở rộng bàn tay sáng long lanh, cơ thể xuất hiện trước mặt người vừa lên tiếng trong chớp mắt, cách không giáng cho gã một cái tát!

“Nhóc con, cậu dám!”.