Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 776: Vừa ban ơn vừa tạo uy




“Cái gì? Cậu Ẩn, cậu và Thanh Long định giết chết Tàng Kiếm chân nhân sao?”.

Tư Không Phú vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nhìn Lâm Ẩn khó hiểu hỏi.

Chuyện này hoàn toàn không giống với kế hoạch trước đó.

Lâm Ẩn đã giết được Lâm Hiên, vì sao còn muốn giết luôn Tàng Kiếm chân nhân?

Vì sao Thanh Long sẽ đồng ý với kế hoạch này, lại còn tự hành động?

Tư Không Phú cảm thấy không đúng lắm.

“Cậu Ẩn, chuyện quan trọng như vậy, vì sao cậu và Thanh Long không nói trước với tôi?”, Tư Không Phú khó hiểu.

Tàng Kiếm chân nhân là một trong ba ông trùm của Kiếm Môn, giết chết Tàng Kiếm chân nhân, chẳng khác nào đang tuyên chiến với Kiếm Môn cả.

Tư Không Phú không báo cáo chuyện lớn này với ngài Cố, cũng không có can đảm làm.

Sao Lâm Ẩn lại quyết tâm đến thế? Người sáng suốt như Thanh Long lại đồng ý, hơn nữa còn tự mình đi giết Tàng Kiếm chân nhân?

Quá kỳ lạ, Lâm Ẩn và Thanh Long lại có thể không nói trước với ông ta mà quyết định chuyện lớn đến mức này.

Lâm Ẩn không bàn trước với ông ta thì thôi đi, sao Thanh Long còn mặc cho Lâm Ẩn làm bậy, lại còn không nói trước với mình nữa?

“Tư Không, đây là quyết định giữa chừng”, Lâm Ẩn nói: “Trương Định Biên đã bị tôi giết chết, không có chỗ quay đầu nữa, nhất định phải giết chết Tàng Kiếm chân nhân”.

“Gì cơ? Hai người đã giết chết Trương Định Biên rồi sao?”, Tư Không Phú giật mình: “Vậy chẳng phải là tuyên chiến với Kiếm Môn ư? Có phải làm lớn chuyện quá rồi không?”.

Giết chết Tàng Kiếm chân nhân và Trương Định Biên, cùng với đệ tử chân truyền của Kiếm Môn là Lâm Hiên, chắc chắn sẽ khiến Kiếm Môn nổi giận!

Đến lúc đó, cho dù Kiếm Môn có sợ Long phủ, nhưng vì danh dự cũng nhất định sẽ khai chiến.

Vậy, vậy Tư Không Phú ông ta là người ra quyết định ở Ký Châu nên nói chuyện với ngài Cố thế nào đây?

Ngài Cố cũng không cho ông ta nhiều quyền hạn khai chiến với Kiếm Môn của một trong bốn môn.

“Thật là xằng bậy!”, Tư Không Phú tức giận nói: “Cậu Ẩn, cậu làm thế thật không có phép tắc!”.

“Thanh Long, sao ngài có thể mặc cho Lâm Ẩn làm bậy thế, ngài đang nghĩ gì vậy?”.

Tư Không Phú nhìn về phía Thanh Long, nghi ngờ hỏi.

Lúc này, Thanh Long đang đứng trên mặt sông giằng co với Tàng Kiếm chân nhân.

Nghe thấy Tư Không Phú chất vấn, Thanh Long thờ ơ, không thèm quan tâm.

Tư Không Phú nhíu mày, mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng.

Ông ta cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Ẩn: “Cậu Ẩn, cuối cùng cậu và Thanh Long đang tính toán cái gì, muốn làm gì?”.

Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, hờ hững nói: “Tư Không, ông không thể khống chế tình hình lúc này được đâu, ông cứ nghe theo sắp xếp của tôi và Thanh Long đi”.

“Hai, hai người”, Tư Không Phú giật mình, càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm.

Lâm Ẩn lạnh nhạt nhìn về phía Tư Không Phú, từ từ nâng tay, một luồng gió bá đạo không thể ngăn cản bộc phát ra.

Gió mạnh hoá thành bàn tay to vô hình đè xuống Tư Không Phú.

“Cậu!”.

Tư Không Phú hoảng hốt, không ngờ Lâm Ẩn sẽ ra tay với mình.

Ầm!

Tư Không Phú giận tím mặt, khí thế trên người bùng nổ, nâng tay đánh ra tạo thành một làn sóng cuồn cuộn, đỡ lấy một chiêu của Lâm Ẩn.

Trong nháy mắt, âm thanh nổ tung làm chấn động đến mức không khí cũng cuồn cuộn lên.

Nội công mạnh mẽ trên người Tư Không Phú như hạt cát trong sa mạc, biến mất không còn chút tung tích.

Cả người ông ta như bị núi cao đè lên, cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.

“Sao, sao cậu lại có nội công thâm hậu đến thế?”, Tư Không Phú đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hoảng hốt.

Sau khi chính thức đấu với Lâm Ẩn, ông ta mới chợt phát hiện thực lực của Lâm Ẩn sâu hiểm khó dò đến mức nào!

Một chiêu áp chế, ngay cả ông ta cũng không thể phản kháng!

Lúc trước còn đoán Lâm Ẩn có phải tông sư bảng Thiên không, bây giờ xem ra đâu chỉ là tông sư bảng Thiên? E rằng còn vào bảng Thiên sớm hơn cả ông ta nữa, nếu không làm sao có công lực thâm hậu đến vậy được.

Lâm Ẩn này thật sự che giấu quá sâu!

“Lâm Ẩn, cuối cùng cậu muốn làm gì?”, Tư Không Phú vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi: “Cậu hợp tác với Thanh Long rồi? Hai người muốn làm gì?”.

“Hay là cậu và Thanh Long định ăn mảnh, khống chế toàn bộ Ký Châu?”.

“Đây là Thanh Long định tự lập môn phái, phản bội Long phủ ư?”.

Tư Không Phú liên tục đặt câu hỏi, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.

Rất rõ ràng, Thanh Long và Lâm Ẩn đã đứng cùng một phe, tách Tư Không Phú ông ta sang một bên.

Còn Lâm Ẩn ra tay với mình là vì mục đích gì?

Là Thanh Long không cam lòng đứng dưới ngài Cố, muốn thừa dịp tình hình rối ren của Ký Châu mà tạo phản sao?

“Đây không phải nơi để nói chuyện, lúc ông nên biết, tôi sẽ nói cho ông biết”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Dứt lời, cổ tay Lâm Ẩn chấn động, chiêu thức lại lần nữa thay đổi, cơn gió vô hình chèn ép Tư Không Phú kia chợt mạnh hơn, giống như hoá thành một xoáy nước thật lớn bắt đầu điên cuồng cắn nuốt nội công của Tư Không Phú.

Trong nháy mắt, Tư Không Phú không những phải chịu đựng sức mạnh bá đạo còn gặp phải một luồng khí kỳ lạ trút vào trong cơ thể, nội công trên người bắt đầu không ngừng bị hút ra ngoài, mất hết sức lực.

“Cậu, cậu sử dụng võ công kỳ lạ gì vậy?”, Tư Không Phú trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Ẩn.

Người có kiến thức rộng rãi như ông ta lại không thể nhận ra Lâm Ẩn sử dụng chiêu gì.

Nội công của Lâm Ẩn vô cùng huyền diệu, sau khi vào người lại có thể bắt đầu phong toả kinh mạch của ông ta!

Chỉ trong nháy mắt, thực lực võ đạo của Tư Không Phú đã bắt đầu giảm đi ba phần!

“Tư Không, không cần phản kháng, ông không phải đối thủ của tôi”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Tư Không Phú sắc mặt trắng bệch, vô cùng căng thẳng.

Trong lòng ông ta đã hiểu mình thật sự không phải đối thủ của Lâm Ẩn.

Cho dù lúc mạnh nhất cũng rất khó thắng được anh.

Càng khỏi nói tới lúc trước đấu một trận với Hoàng Long chân nhân đã tổn hao đến nguyên khí, khi nãy còn đấu một trận với Tàng Kiếm chân nhân vẫn chưa lấy lại sức, sức chiến đấu đã giảm đi rất nhiều.

Chẳng mấy chốc đã bị Lâm Ẩn khống chế rồi.

Ầm!

Quanh người Tư Không Phú đột nhiên có từng cơn gió mạnh dao động, khí thế trên người ông ta đều biến mất hết, chợt té ngã xuống đất, xương cốp kêu lên răng rắc.

Lâm Ẩn đi lên bắt lấy Tư Không Phú, dẫn ông ta rời khỏi bờ sông nhanh như một cơn gió.