Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 775: Tấn công




Thanh Long nhìn Trương Định Biên ngã xuống đất mà chết, ánh mắt lúc sáng lúc tối, loé lên chút thán phục.

“Cậu Ẩn, xem ra Long Điển Chí Tôn của cậu đã có bảy tám phần điêu luyện giống phủ quân tiền nhiệm rồi”, Thanh Long chậm rãi nói: “Vốn tưởng rằng đối phó với Trương Định Biên còn cần tôi ra tay giúp cậu một chút, không ngờ cậu lại có thể áp đảo được như thế”.

Tuy Trương Định Biên vào bảng Thiên chưa được mấy năm, thực lực trong bảng Thiên cũng chỉ có thể nói là bình thường.

Nhưng dù sao cũng là tông sư bảng Thiên hàng thật giá thật, nhân vật tuyệt thế hiếm có.

Lâm Ẩn lại có thể giết chết một cách dễ dàng như vậy.

Có thể thấy Lâm Ẩn cũng không phải thanh niên thiên tài mới bước vào bảng Thiên.

Mức độ thâm hậu của nội công Lâm Ẩn, rất nhiều tông sư lớn tuổi có công lực mấy chục năm cũng không bằng.

Lâm Ẩn cười nhạt nói: “Trương Định Biên chỉ là người mới bước vào bảng Thiên, tiêu diệt gã ta thì có gì là khó?”.

Thanh Long là nguyên lão cấp cao của Long phủ, đương nhiên cũng biết bí kíp thất truyền của Long phủ, Long Điển Chí Tôn.

Bộ công pháp này cũng là thứ quan trọng nhất của Long phủ.

Long Điển Chí Tôn của Lâm Ẩn đã tu luyện đến tầng cuối cùng, đã viên mãn rồi.

Năm đó sư phụ cũng có cấp bậc này.

Nhưng sư phụ nghiên cứu nhiều năm, có thể khống chế sự cắn trả bá đạo của bộ công pháp này hơn anh, đã vượt qua tất cả kỳ luân hồi một cách hoàn mỹ, có thể điều khiển một cách tự nhiên.

Thanh Long gật nhẹ đầu nói: “Cậu Ẩn có năng lực như thế cũng chẳng trách có địa vị ngang bằng với ngài Cố”.

Thanh Long từng nghe nói đến chỗ bá đạo của Long Điển Chí Tôn, người bình thường hoàn toàn không thể tu luyện được, chỗ huyền diệu trong đó càng khiến người ta khó đoán hơn.

Thực lực của Lâm Ẩn không được ổn định có lẽ có liên quan với bộ công pháp này.

Giết chết Trương Định Biên một cách dễ dàng chỉ sợ vẫn chưa phải giới hạn của anh.

Với thực lực của Lâm Ẩn, thật sự có thể đấu một trận với ngài Cố.

Im lặng một lát, Thanh Long thay đổi chủ đề: “Cậu Ẩn, Trương Định Biên và Lâm Hiên đều chết, bây giờ Kiếm Môn ở Ký Châu chỉ còn lại Tàng Kiếm chân nhân, cậu muốn làm thế nào?”.

“Tàng Kiếm chân nhân còn đang đấu với Tư Không Phú ở bên hồ, trong chốc lát khó mà phân thắng bại”.

Lâm Ẩn im lặng suy nghĩ một lát.

Tàng Kiếm chân nhân nhất định phải giết.

Thanh Long hỏi câu này là muốn hỏi ý mình xem nên xử lý Tư Không Phú thế nào.

Hôm nay hợp tác với Thanh Long giết chết nhân vật quan trọng như vậy của Kiếm Môn đã để lộ thực lực, mà cả quá trình Tư Không Phú đều biết, nhất định phải khống chế nhân tố không xác định này mới được.

Lâm Ẩn suy nghĩ một lát rồi nói: “Hai chúng ta hợp tác nhanh chóng giết chết Tàng Kiếm chân nhân”.

“Còn về Tư Không Phú, tôi có cách phong ấn võ công của ông ta, khiến ông ta cúi đầu phục tùng”.

“Nhưng muốn Tư Không Phú thoát khỏi ngài Cố, giúp sức cho chúng ta, thì cần ông thuyết phục ông ta”.

Năm đó Lâm Ẩn có thể phong bế võ công của cụ Trầm Phong, đương nhiên cũng có thể phong bế võ công của Tư Không Phú, khiến ông ta ngoan ngoãn khuất phục.

Nhưng Lâm Ẩn còn muốn sử dụng Tư Không Phú thăm dò bí mật của ngài Cố, dụ ông ta thành nội gián, việc này cần Thanh Long phải sắp xếp tính toán.

Thanh Long im lặng một lát rồi nghiêm túc đáp: “Cậu Ẩn có cách này, tôi lại ra oai thêm nữa, chắc chắn khoảng năm phần có thể khiến Tư Không Phú khuất phục”.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu nói: “Chắc chắn được năm phần đã đủ rồi”.

Nói xong, hai người rời khỏi đình viện, chạy về nơi Tàng Kiếm chân nhân đang chiến đấu với Tư Không Phú ở bên sông nhanh như một cơn gió.

Bên sông Ký Châu.

Nước sông cuồn cuộn, gió lạnh ù ù.

Dòng nước sông chảy xiết, bọt nước bắn tung toé.

Có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện di chuyển nhanh trên mặt sông, mưa gió đảo điên, âm thanh cực kỳ lớn.

Lâm Ẩn và Thanh Long im hơi lặng tiếng đi đến bên sông, lạnh nhạt nhìn cảnh chiến đấu ở giữa sông phía xa.

Lúc này, trên mặt sông Ký Châu rộng lớn đang bị một luồng kiếm ý sắc bén bao phủ, giống như có nghìn vạn mũi tên đang chen nhau bắn ra, vèo vèo chấn động, ánh kiếm vẫy vùng xé rách mặt nước chia ra thành mấy vệt sóng.

Rất rõ ràng đây là kiếm ý mạnh mẽ bá đạo của Tàng Kiếm chân nhân.

Tàng Kiếm chân nhân tấn công, còn Tư Không Phú thì đang phòng thủ.

Vừa nhìn đã biết Tư Không Phú đang nằm ở thế bị động chịu đòn.

Nhưng còn có thể di chuyển dưới kiếm pháp sắc bén bá đạo như thế của Tàng Kiếm chân nhân, có thể nhìn ra võ công của Tư Không Phú cũng không phải tầm thường.

Ầm!

Lúc này, trên sông có tiếng nổ vang, hai người so chưởng với nhau, đều bị đẩy lùi về sau.

Tư Không Phú bước mấy bước nhẹ hẫng, rơi xuống bên bờ sông.

Ông ta bình tĩnh nhìn thoáng qua Lâm Ẩn và Thanh Long: “Cậu Ẩn, đây là làm xong chuyện rồi sao?”.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu: “Lâm Hiên đã chết rồi”.

“Tốt”.

Tư Không Phú thả lỏng hơn một chút, quay đầu nhìn về phía Tàng Kiếm chân nhân đang cầm kiếm lơ lửng trên mặt nước.

“Tàng Kiếm, hai chúng ta không cần tiếp tục chiến đấu nữa, Lâm Hiên đã chết, có đánh tiếp cũng còn ý nghĩa gì đâu”.

Tư Không Phú nói.

Tàng Kiếm chân nhân lạnh lùng nhìn mấy người Lâm Ẩn.

Bắt đầu từ lúc Lâm Ẩn xuất hiện bên bờ sông, trong lòng Tàng Kiếm chân nhân đã cảm thấy không ổn rồi, khó che đi được sự bối rối trên mặt.

Lâm Ẩn xuất hiện ở đây, chẳng phải chứng tỏ Lâm Hiên đã bị anh giết rồi sao?

Vậy Trương Định Biên đâu?

Vì sao Trương Định Biên không ngăn cản Lâm Ẩn?

Trong lòng Tàng Kiếm chân nhân thấy rất khó hiểu.

Thời gian lão ta chiến đấu với Tư Không Phú cũng không dài, trong khoảng thời gian ngắn như thế, sao Lâm Ẩn có thể giết chết Trương Định Biên được?

“Lâm Ẩn, cậu giết chết Lâm Hiên rồi? Vậy Trương Định Biên thì sao?”.

Tàng Kiếm chân nhân nhìn Lâm Ẩn, cố giữ bình tĩnh hỏi.

Lâm Ẩn hờ hững nói: “Trương Định Biên đã chết rồi”.

Tàng Kiếm chân nhân trợn mắt, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Lão ta nhìn thoáng qua Thanh Long ở xa, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Rất rõ ràng, tình hình đã vượt khỏi khống chế của lão ta rồi.

Mọi chuyện không hề phát triển như dự đoán của lão ta.

“Tàng Kiếm chân nhân, người của Kiếm Môn các người ở Ký Châu chỉ còn lại một mình ông”, Thanh Long đi ra, hờ hững nói: “Ông cũng khó trốn thoát được”.

“Bổn toạ nể mặt ông cũng là nhân vật có tiếng tăm đã lâu, cũng không lấy nhiều địch ít, cho ông một cơ hội sống”.

“Nếu ông có thể thoát khỏi tay tôi, tôi sẽ thả ông an toàn rời khỏi Ký Châu”.

Thanh Long khoanh tay đứng đó, đạp nước đi lên mặt sông.

“Tôi là Thanh Long của Long phủ, xin được chỉ giáo”.

Nghe vậy, Tàng Kiếm chân nhân chấn động, không dám tin nhìn về phía Thanh Long.

“Thanh Long… Ông, ông lại có thể đến Ký Châu?”, Tàng Kiếm chân nhân khó tin nói, trong mắt hiện lên nét bối rối.

Đến lúc này, lão ta đã hiểu rõ tình hình rồi.

Những gì lão ta sắp xếp đã sụp đổ hết, Kiếm Môn cũng đã thất bại thảm hại.

Ngay cả lão ta cũng nằm trong danh sách săn giết của Lâm Ẩn!

Lâm Ẩn hờ hững nhìn về phía Tư Không Phú.

Thanh Long có sự kiêu ngạo của riêng mình, khinh thường chuyện liên hợp giết chết Tàng Kiếm chân nhân.

Lâm Ẩn cũng tin tưởng năng lực của Thanh Long, để hắn đi xử lý.

Việc mình cần làm là khống chế Tư Không Phú.