Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 750: Nhà họ Bùi chấn động




“Hả? Xin lỗi Lâm Ẩn?”.

Trong nháy mắt, Bùi Nguyên Phong chua xót khó chịu như ăn phải một trăm con ruồi vậy.

Lâm Ẩn này chỉ là một cậu ba của nhà họ Lâm ở Lang Gia mà thôi, quá lắm cũng chỉ có chút thế lực ở giới kinh doanh thủ đô, lấy đâu ra mặt mũi lớn đến thế mà để một tông sư bảng Thiên đi theo bên cạnh làm vệ sĩ?

Cho dù cậu cả nhà họ Lâm là Lâm Hiên cũng không có mặt mũi đến thế đúng không?

“Sao hả? Cậu còn không cam tâm tình nguyện à?”, Tư Không Phú cười châm chọc hỏi Bùi Nguyên Phong.

“Không, tông sư ra lệnh, tôi không dám không theo”, Bùi Nguyên Phong căng thẳng nói.

Ngay cả ba trưởng lão nhà họ Bùi được mình dẫn ới cũng đều hộc máu rồi, thậm chí còn chưa ép được người ta ra tay.

Sao hắn ta còn dám kêu gào chứ.

“Hả? Không dám à?”, Tư Không Phú cười cười, sau đó chợt hét to.

“Vậy còn không quỳ xuống cho tôi!”.

Ầm!

Tiếng hét to này của Tư Không Phú chẳng khác nào sấm xét nổ tung trong đầu Bùi Nguyên Phong cả.

Vì bên trong câu nói mang theo chút nội công, khiến Bùi Nguyên Phong chấn động đến đầu kêu ong ong, gần như muốn nứt ra.

Phịch!

Bùi Nguyên Phong sợ đến tái mặt, lập tức quỳ xuống, cả người đều vì sợ hãi mà run rẩy, hoàn toàn mất đi tư thế oai phong lúc đi vào.

“Đừng, đừng giết tôi! Tiền bối tông sư, tôi sai rồi! Xin lỗi Lâm Ẩn, tôi sai rồi!”.

Bùi Nguyên Phong hoảng hốt lo sợ, liên tục xin lỗi cầu xin tha thử, hoàn toàn để lộ ra bản tính nhát gan của mình.

Sắc mặt mấy người nguyên lão của nhà họ Bùi và cả trưởng lão Ngô đều rất khó coi.

Đường đường là cậu ba nhà họ Bùi lại bị người ta quát đến quỳ xuống ngay trên địa bàn của mình.

Chuyện này thật sự quá mất mặt.

Nhưng nói cũng phải, dù sao đối phương cũng là tông sư bảng Thiên, trước mặt tông sư uy nghiêm như thế, Bùi Nguyên Phong không chịu được cũng rất bình thường.

“Cậu Ẩn, cậu xem nên xử lý tên ngu xuẩn này thế nào đây”.

Tư Không Phú chậm rãi nói, ngồi về chỗ đối diện Lâm Ẩn uống trà.

Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Bùi Nguyên Phong.

Ánh nhìn này khiến mặt Bùi Nguyên Phong đỏ lên, miệng đắng như ăn phải hoàng liên.

Trong lòng hắn ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã! Tâm trạng cũng sắp sụp đổ rồi!

Quá mất mặt, quá mất mặt!

Buổi chiều bị Lâm Ẩn cướp đi người yêu, đánh bị thương nặng chưa tính, buổi tối điều động người muốn trả thù.

Kết quả lại tới mức quỳ xuống xin tha thế này.

Nhân vật lớn kêu mưa gọi gió ở thành phố Ký Châu, cậu cả nhà họ Bùi như hắn ta lại có thể suy bại đến tình cảnh đáng thương thế này.

“Tự đánh gãy một cánh tay của mình, bò ra khỏi đây”.

Lâm Ẩn hờ hững nói.

“Cái gì!”, trưởng lão Ngô giật mình, muốn mắng Lâm Ẩn nhưng lại sợ thực lực kinh khủng của Tư Không Phú.

“Cậu Lâm Ẩn, đêm nay cậu đã thắng rồi, cậu Nguyên Phong cũng đã quỳ xuống, cậu còn hung hăng như thế làm gì chứ?”, trưởng lão Ngô sắc mặt khó coi: “Nếu cậu thật sự ép cậu Nguyên Phong tự đánh gãy một cánh tay thì cũng khó nói chuyện với cụ Bùi bên kia đấy”.

“Còn nữa, nhà họ Lâm ở Lang Gia và nhà họ Bùi ở Ký Châu như cây liền cành, quan hệ thân thiết tận mấy đời. Cậu làm thế sẽ làm tổn hại đến hoà khí đấy”.

Lâm Ẩn lắc đầu, lạnh lùng nói: “Họ Ngô kia, ông đi đánh gãy hai tay của cậu chủ ông, sau đó dẫn hắn ta cút ra ngoài. Nếu còn ồn ào lề mề với tôi nữa thì mạng của cậu chủ ông cũng không còn đâu”.

“Lâm Ẩn, cậu!”.

Bùi Nguyên Phong tức giận đến mặt đỏ tai hồng, máu trong lòng cũng như sôi sục.

Sắc mặt trưởng lão Ngô cũng xanh mét.

Lâm Ẩn quá hùng hổ, quá ngang ngược!

Nếu còn lề mề nữa, với phong cách của Lâm Ẩn thật sự có thể giết chết cậu cả ngay tại đây.

Đánh gãy hai tay của cậu cả, với năng lực của nhà họ Bùi, mời danh y đến chăm sóc hai ba năm vẫn có thể hồi phục lại được.

“Cậu cả kiên nhẫn một chút nhé”.

Trưởng lão Ngô vẻ mặt nặng nề nói.

Sau đó lão ta tiến lên nắm lấy hai tay của Bùi Nguyên Phong, bẻ mạnh xương cốt tạo ra tiếng vang răng rắc!

“A!”.

Bùi Nguyên Phong ngẩng mặt lên trời phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, gần như đau đến mức muốn ngất đi ngay tại chỗ.

Cho dù trưởng lão Ngô đã cố hết sức khiến Bùi Nguyên Phong bớt đau, nhưng nỗi đau xương cốt sao là thứ người bình thường có thể chịu đựng được chứ.

“Phù phù phù!”.

Sắc mặt Bùi Nguyên Phong trắng bệch, hai tay xụi lơ ở hai bên sườn, há mồm thở dốc giống hệt con chó chết.

“Cậu Lâm Ẩn, tiền bối tông sư. Đêm nay làm phiền rồi, có thể cho phép tôi dẫn cậu cả đi chưa?”, trưởng lão Ngô căng thẳng hỏi.

“Cút”.

Lâm Ẩn hờ hững nói ra một chữ.

“Vâng”, trưởng lão Ngô như trút được gánh nặng, vội vàng dẫn Bùi Nguyên Phong rời khỏi nhà hàng.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, trưởng lão Ngô và Bùi Nguyên Phong lên xe, xe chạy nhanh trên đường lớn trở về tổng bộ của nhà họ Bùi.

“Cậu cả, có phải cậu bị Lâm Hiên sử dụng như con cờ không? Chẳng lẽ hắn ta không nói bên cạnh Lâm Ẩn có tông sư bảng Thiên bảo vệ sao?”, trưởng lão Ngô ngồi trên ghế sau xe nặng nề hỏi.

Bùi Nguyên Phong ra vẻ đau khổ, còn đang thở hổn hển nói: “Khỏi phải nói tới Lâm Hiên! Hắn ta rõ ràng là có tiếng mà không có miếng! Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao hắn ta không động vào Lâm Ẩn rồi, vì hắn ta hoàn toàn không dám!”.

Lúc này, trong lòng Bùi Nguyên Phong cực kỳ hận Lâm Hiên!

Nếu không phải vì quá tin tưởng vào thực lực của Lâm Hiên, tin rằng Lâm Hiên có thể chèn ép Lâm Ẩn, lại quá xem thường Lâm Ẩn, thì sao hắn ta có thể rơi vào tình cảnh này chứ?

Đây là nỗi nhục lớn nhất của hắn ta trên cuộc đời này!

Hơn nữa lúc trước Lâm Ẩn còn từng chủ động đến tìm hắn ta để nói chuyện hợp tác để có được quyền lên tiếng ở nhà họ Bùi…

Cuối cùng chỉ là vì tin tưởng Lâm Hiên chết tiệt mà đắc tội Lâm Ẩn, gây ra tai hoạ hôm nay!

“Hầy”, trưởng lão Ngô thở dài một tiếng: “Về biệt thự thôi, chuyện này khá quan trọng, phải xem hội trưởng lão quyết định ra sao nữa. Lúc trước hội trưởng lão cũng chẳng coi Lâm Ẩn này ra gì, chuyện cuộc họp sáu gia tộc cũng trao đổi với Lâm Hiên, đoán chừng Lâm Ẩn cũng vì chuyện này mà không hài lòng với nhà họ Bùi chúng ta. Bây giờ xem ra chắc chắn phải xem trọng Lâm Ẩn này rồi”.



Hơn nửa tiếng sau.

Trưởng lão Ngô và Bùi Nguyên Phong đi suốt đêm trở về biệt thự Bích Thuỷ, tổng bộ nhà họ Bùi.

Biệt thự Bích Thuỷ xây trên hồ Bích Thuỷ nằm sâu trong một ngọn núi lớn của thành phố Ký Châu, là một vùng đất trù phú để lánh đời giống như núi Lang Gia, người bình thường hoàn toàn không tìm thấy lối vào.

Trong đại điện nhà họ Bùi đèn đuốc sáng trưng, tập trung các nhân vật dòng chính có thực quyền của nhà họ Bùi.

“Cái gì! Có tông sư bảng Thiên ra tay, còn làm bị thương mấy người các ông ư?”, một bề trên của nhà họ Bùi ra vẻ khiếp sợ: “Xảy ra chuyện gì thế trưởng lão Ngô? Sao cậu cả lại gặp phải tông sư bảng Thiên?”.

Trưởng lão Ngô khó chịu nói: “Đại trưởng lão, chuyện này nói ra thì dài lắm. Là người ở bên cạnh cậu ba Lâm Ẩn của nhà họ Lâm kia, cậu cả vì qua lại thân thiết với Lâm Hiên nên đắc tội Lâm Ẩn này, hai người xảy ra mâu thuẫn”.

“Cậu ba Lâm Ẩn của nhà họ Lâm?”, đại trưởng lão nhà họ Bùi chau mày, lập tức nổi trận lôi đình: “Nguyên Phong đi tìm Lâm Ẩn gây chuyện sao ông lại không ngăn cản?”.

“Bây giờ đang là lúc cụ nhà bệnh tình nguy kịch, cũng là lúc rối loạn của nhà họ Bùi, các người còn ra ngoài trêu vào kẻ thù khó đối phó?”.