Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 681: Hội trưởng lão nhà họ Lâm




“Cậu Lâm Ẩn nói rất đúng”, trưởng lão Tần thong thả nói: “Nói về võ công thì cậu vượt xa Thanh Diệp. Tính ra cậu cũng là bậc cao nhân, vậy cần gì phải so bì với người lớp dưới như Thanh Diệp chứ?".

Lâm Ẩn nghe vậy thì hơi nhướng mày, anh không nói gì.

“Cậu Lâm Ẩn,tôi cũng tự giới thiệu, tôi là Tần Hằng Nguyệt, là thành viên của hội trưởng lão nhà họ Lâm”,trưởng lão Tần chậm rãi nói: “Lần này tôi nhận lệnh của cụ bà đến đâymời cậu Lâm Ẩn trở về”.

“Hội trưởng lão nhà họ Lâm?”, Lâm Ẩn hơi nhíu mày, anh liếc mắt nhìn trưởng lão Tần.

Nghe danh hiệu này thì có vẻ Tần Hằng Nguyệt có địa vị rất cao trong nhà họ Lâm ở Lang Gia.

Anh cũng đã từng nghe nói rằng trong gia tộc lánh đờisẽ có một hội trưởng lão, bọn họ chính là người đưa ra quyết định cốt lõi trong gia tộc, và nhóm người này cũng nắm giữ quyền lực của gia tộc.

Có vẻ như ông ta chính là người được nhà họ Lâm cử ra để xử lý những chuyện quan trọng.

Trưởng lão Tần này vốn đứng im một góc quan sát cảnh anh dần đẩy Lâm Thanh Diệp đến tình thế tuyệt vọng, chỉ khi tình hình cấp bách lắm mới ra tay.

Có thể thấy rằng ông ta có ý đồ khác.

Lâm Ẩn suy nghĩ một lát, trong lòng anh đại khái có thể kết luận được rằng, trưởng lão Tần này chính là thân tín của cụ bà nhà họ Lâm.

Sợ rằng ông ta cũng chính là người mà cụ bà phái tới để thăm dò và quan sát anh.

"Đúng thế thưa cậu Lâm Ẩn. Hội trưởng lão là nơi quyết định cấp cao của nhà họ Lâm. Là nơi có quyền phát biểu tuyệt đối, có thể thay mặt cụ bà nói chuyện với cậu", Tần Hằng Nguyệt thản nhiên nói.

“Nói chuyện?”, Lâm Âm cười chế nhạo: “Ông Tần, cụ bà nhà họ Lâm bảo ông tới nói chuyện với tôi sao?”.

"Phá hủy cơ nghiệp của tôi ở thủ đô, làm hỏng kế hoạch của tôi ở thành phố Thanh Vân. Động tới người của tôi, hơn nữa dám tuyên bố trước công chúng sẽ tiếp quản tài sản của tôi nữa?".

"Đây là thành ý của nhà họ Lâm mấy người hả?".

Trưởng lão Tần nghe thấy thế nhưng vẫn bình tĩnh, có vẻ ông ta đã sớmbiết được Lâm Ẩn sẽ hỏi như thế rồi.

“Haha ha”, trưởng lão Tần cười khan: “Cậu Lâm, cậu nghĩ nhiều rồi, lúc cậu không ở thủ đô thì có rất nhiều người bên ngoài dòm ngó cơ nghiệp của cậu, nhà họ Lâm không có lựa chọn nào khác nên đànhphải đích thân ra tay, giúp cậuquản lý cơ nghiệp".

"Cậu Lâm Ẩn cũng nên biết bản thân có bao nhiêu kẻ thù ở thủ đô. Cậu đã giết đồ đệ của của cụ Trầm Phong, cụ Trầm Phong đã để mắt tới cậu rồi. Cậu cũng đã giết chết hai cao thủ của đạo thiên cơ Phù Tang, nhóm người Phù Tang đó cũng đang âm mưu ám sát cậu”.

"Tôi đã giải quyết hết việc này giúp cậu rồi”.

"Việc này cũng là do cụ bà sốt sắng muốn bảo vệ cậu thôi, cụ bà không muốn thấy cơ nghiệp mà cậu vất vả xây dựng nhiều năm bị người ngoài cướp mất. Cậu Lâm Ẩn đừng hiểu lầm".

Trưởng lão Tần nghiêm túc nói, giống như ông ta rất quan tâm đến an nguy của Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn cười chế nhạo không nói gì.

Đúng là gừng càng già càng cay, trưởng lão Tần nói chuyện vô cùng khôn khéo.

Rõ ràng nhà họ Lâm đang rình mò sản nghiệp của anh, nhưng lại mở miệng nói rằng bản thân suy nghĩ thay anh.

Trên mặt trưởng lão Tần nở nụ cười, sau đó ông ta nói: "Cậu Lâm. Cụ bà còn vì cậu mà đón ôngngoại cậu về núi Lang Gia, bà cụ rất coi trọng cậu đấy".

"Bà cụ rất nhớ chắt trai, nên muốn mời cậu về núi Lang Gia gặp mặt, không biết ý cậu cậu Lâm thế nào?".

Đối xử với Lâm Ẩn thế nào.

Trưởng lão Tần đã suy nghĩ kỹ rồi.

Ông ta nhận được lệnh trực tiếp từ cụ bà nhà họ Lâm, ông ta đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi.

Nếu Lâm Ẩn thật sự không được, vậy ông ta sẽ lập tức xử lý gọn gàng.

Còn nếu Lâm Ẩn không phải dạng tầm thường thì ông ta sẽ đưa trở về nhà họ Lâm để bồi dưỡng.

Đây là ý của cụ bà.

Hơn nữa trưởng lão Tần cũng đã có suy toán riêng của mình.

Sau khi ông ta nhìn thấy Lâm Ẩn thể hiện được võ công thâm hậu như vậy, thì trong lòng ông ta đã có quyết định.

Ông ta sẽ không vì thằng nhóc lỗ mãng như Lâm Thanh Diệp mà bỏ qua một người có tương lai vô cùng triển vọng như Lâm Ẩn.

Hai người này ai mạnh ai yếu chỉ cần nhìn qua đã biết được.

Với thế lực của Lâm Ẩn trong giới kinh doanh, cộng thêm trình độ võ thuật cao siêu, thanh niên trẻ tuổi như Lâm Ẩn nếu được cụ bà xem trọng.

Thì trong tương lai sẽ lên như diều gặp gió!

Sẽ trở thành một người đáng sợ, không dễ động vào.

“Chuyện đến nhà họ Lâm thì để sau hãy nói”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói: “Nhưng chuyện trước mắt thì phải giải quyết cho rõ đã”.

"Lâm Thanh Diệp đuổi giết tôi từ thủ đô đến tận cái huyện nhỏ bé này, chuyện này xử lý thế nào đây?".

"Hôm nay Lâm Thanh Diệp có dập đầu nhận lỗi hay không?".

Lâm Âm nhìn trưởng lão Tần, anh lạnh lùng hỏi.

"Việc này...".

Đối mặt với thái độ mạnh mẽ như của Lâm Ẩn, trưởng lão Tần cảm thấy khó xử, ông ta do dự liếc nhìn Lâm Thanh Diệp.

"Lâm Ẩn, cậu ức hiếp người quá đáng rồi đấy! Trưởng lão Tần nói chuyện hẳn hoi với cậu đã coi là giữ mặt mũi cho cậu rồi đấy?", Lâm Thanh Diệp gào lên.

"Trưởng lão Tần! Ông nói với Lâm Ẩn nhiều như thế làm gì? Cái loại kiêu ngạo như cậu ta trước kia đã phế võ công của hai trưởng bối nhà họ Lâm đấy! Bây giờ cậu ta còn dùng thủ đoạn đánh bại tôi, còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cậu ta sao, đừng có mơ!”, Lâm Thanh Diệp tức giận nói.

"Theo tôi thì trưởng lão Tần hãy thi hành gia quy, trói cậu ta lại rồi mang về nhà họ Lâm. Sau đóthì cứ dựa theo quy tắc để người của chấp pháp đường trừng phạt cậu ta! Cần gì phải khách khí với cậu ta chứ?".

Lâm Thanh Diệp dồn hết hy vọng có thể lấy lại được mặt mũi ngày hôm nay lên người trưởng lão Tần.

“Ông Tần, ông có định xử lý chuyện này không? Nếu ông không xử lý thì để tôi!”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói, giọng điệu của anh tràn ngập sự uy nghiêm khiến người khác khiếp sợ.

Trưởng lão Tần nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ông ta nhìn Lâm Thanh Diệp chăm chú.

"Cậu chín, cậu quỳ xuống đi".

Trưởng lão Tần nghiêm nghị nói.

"Gì cơ? Trưởng lão Tần, ông cũng bắttôi phải quỳ xuống trước mặt Lâm Ẩn sao? Chuyện gì vậy?", Lâm Thanh Diệp cứ ngỡ bản thân đã nghe nhầm,gã ta kinh ngạc nhìn trưởng lão Tần.

"Ông, ông...".

“Tài nghệkhông bằng người ta, dám làm thì phải dám chịu”, trưởng lão Tần nghiêm nghị nói.

“Cậu chín, lời cậu tự mình nói ra thì không thể rút lại được, cậu nên tự mình gánh lấy hậu quả tồi tệ của ngày hôm nay”, trưởng lão Tần thật lòng nói: “Tôi có thể giúp cậu xử lý Lâm Ẩn, nhưng nếu như thế thì sau này cậu còn có thể ngẩng cao đầu nữa không? Võ công của cậu có thể tiến bộ hơn không?".

"Cái quỳ xuống ngày hôm nàykhông mất mặt chút nào".

"Theo một khía cạnh nào đó thì việc thua một cao thủ có trình độ như thế chính là may mắn của cậu”.

"Cậu nên ổn định lại tâm trạng, xác định lại vị trí của bản thân, sau đó thì quỳ xuống nhận lỗi, mặc dù có xấu hổ nhưng lại vô cùng can đảm, sau này nên ngẫm nghĩ thật kỹ về trận chiến hôm nay. Sau khi nghĩ thông suốt thì tâm cảnh của cậu sẽ được hoàn thiện hơn".

Trưởng lão Tần chậm rãi nói, sau khi nói xong thì ông ta cũng im lặng.

Lâm Thanh Diệp còn trẻ nhưng đã có được thực lực như ngay hôm nay, thì chứng tỏ gã ta không phải dạng ngu ngốc, chỉ là gã ta hơi bộp chộp nên hôm nay mới phạm phải sai lầm lớn.

Nếu như Lâm Ẩn là một cao thủ nổi tiếng trong giới lánh đời thì tất nhiên Lâm Thanh Diệp sẽ sẵn sàng quỳ lạy rồi nhận thua.

Trong tương lai, trải nghiệm sỉ nhục ngày hôm nay sẽ là bước đệm để võ công của gã tăng lên một bước mới.

Nhưng mà trong lòng Lâm Thanh Diệp không chấp nhận thân phận của Lâm Ẩn, gã ta khinh thường Lâm Ẩn, trong lòng gã ta có chấp niệm, gã không thể nuốt trôi được cục tức này.

Nhưng sau khi gã ta nghe xong lời khuyên nhủ sâu sắc của trưởng lão Tần.

Thì khuôn mặt chán nản của Lâm Thanh Diệp cũng dần khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt gã ta phức tạp nhìn Lâm Ẩn, khuôn mặt gã hiện lên vẻ chua xót.

Gã ta dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Bộp!

Đột nhiên Lâm Thanh Diệp nghiến răng, gã đến trước mặt Lâm Ẩn rồi nặng nề quỳ xuống, sau đó gã ta mạnh mẽ dập đầu một cái.