Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 676: Tôi dạy ông mấy chiêu




Lâm Thanh Diệp không hiểu, Lâm Ẩn này rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin, chẳng lẽ anh không biết rằng mình đang lâm vào tình cảnh rất khó khăn sao?

Toàn bộ nhân lực và sản nghiệp của anh ở thủ đô, thậm chí là cả thành phố Thanh Vân, đều đã bị nhà họ Lâm khống chế.

Thế lực bây giờ Lâm Ẩn có thể điều động được cũng chỉ còn ông già người nước ngoài đang giúp anh xử lý tập đoàn Lâm thị ở Cảng Thành.

Còn có Ninh Khuyết đang xử lý thành Thiên Long ở thủ đô.

Đã chỉ còn chút ấy thế lực, sao anh có thể chống lại thế lực khổng lồ của nhà họ Lâm ở Lang Gia chứ?

Mà bản thân Lâm Ẩn, tuy nói anh có thực lực võ công cấp bảng Địa, nhưng nếu so với nhà họ Lâm, thì đúng là châu chấu đá xe.

“Lâm Ẩn, có phải cậu quá coi trọng mình rồi có phải không? Thật sự cho rằng mình có thể xưng vương xưng bá ở bên ngoài là rất ghê gớm?”, Lâm Thanh Diệp cười lạnh: “Chuyện tới nước này, cậu còn không biết mình thấp kém hơn bao nhiêu lần so với nhà họ Lâm ở Lang Gia sao?”.

“Tất cả tập đoàn, công ty ở thủ đô và toàn bộ sản nghiệp ở thành phố Thanh Vân, kể cả đàn em của cậu, đều đã bị người của tôi khống chế?”, Lâm Thanh Diệp lạnh giọng nói: “Cậu còn chưa ý thức được, rốt cuộc giờ đây ai mới là người nắm quyền chủ động sao?”.

“Còn ở đây huênh hoang trước mặt tôi?”, Lâm Thanh Diệp dùng giọng uy hiếp nói: “Nếu không phải cụ bà dặn phải bắt sống cậu, giờ tôi đã giết chết cậu rồi!”.

“Giết tôi?”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, khóe miếng anh cong lên thành nụ cười lạnh lùng.

“Lâm Thanh Diệp, tôi đứng ở đây, anh dám giết tôi sao?”.

Lâm Ẩn hời hợt nói, dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Thanh Diệp.

“Hả?”.

Con ngươi của Lâm Thanh Diệp hơi co lại, gã ta nhìn dáng vẻ không sợ hãi gì cả của Lâm Ẩn.

Lúc này, trong lòng gã ta cũng rất tức giận, lại tự nhiên có cảm giác e ngại vô hình.

Dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Ẩn, lại khiến cho trong gã ta vô cùng cảnh giác.

Trước đó, gã ta đã điều tra sức chiến đấu của Lâm Ẩn, chắc chắn anh là cao thủ cấp bảng Địa.

Đàn em của Lâm Ẩn, gã ta cũng đã xử lý sạch sẽ.

Thậm chí, trước đó Lâm Ẩn trốn tránh khiến Lâm Thanh Diệp thầm coi thường anh, cảm thấy Lâm Ẩn cũng chỉ có vậy, là loại nhát gan mà thôi.

Lâm Thanh Diệp chạy hơn nửa Long Quốc, đuổi giết Lâm Ẩn khắp nơi.

Vì thế đã xử lý thế lực các nơi của Lâm Ẩn, chính là muốn ép Lâm Ẩn xuất hiện.

Nhưng đến lúc Lâm Ẩn xuất hiện, gã ta lại bỗng sợ hãi trong lòng...

Loại cảm giác này khiến Lâm Thanh Diệp vô cùng khó chịu, chẳng lẽ về khí thế lại bị Lâm Ẩn đứng trên một bậc sao?

“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu?”, Lâm Thanh Diệp lạnh giọng nói: “Cho dù cụ bà dặn giữ lại tính mạng của cậu, tôi cũng có thể phế bỏ cậu!”.

“Vậy anh thử ra tay xem”, Lâm Ẩn thản nhiên nói: “Bảo nhà họ Lâm cử một người xứng đáng tới nói chuyện, anh còn chưa đủ tư cách tới nói chuyện với tôi”.

Nói với nhau vài câu, Lâm Ẩn đã có kết luận về người tên Lâm Thanh Diệp này.

Đây là một cao thủ trẻ tuổi không tồi, nhưng cũng chỉ là quân tốt mà thôi, không phải là nhân vật gì quan trọng ở nhà họ Lâm.

Chỉ là chân chạy vật chỉ đâu đánh đó dưới trướng người ta mà thôi.

Thật sự mưu tính ở phía sau, lại là người khác.

Trong lòng, Lâm Ẩn thầm đoán nội bộ nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng đang lục đục tranh đấu.

Cụ bà Lâm muốn gọi anh trở về gia tộc, trong đó nhất định có người ngăn cản.

Mà thừa dịp anh không có ở đây, dù là khống chế thế lực ở thủ đô, hay nuốt gọn tỉnh Đông Hải cũng vậy, đều là một phép thử của nhà họ Lâm.

“Lâm Ẩn, cậu cũng lớn lối đấy nhỉ, đúng là hết sức ngông cuồng!”, Lâm Thanh Diệp tức giận nói.

Lời của Lâm Ấn đã khích được gã ta rồi, khiến cho gã ta vô cùng tức giận, cảm thấy hơi nhục nhã.

Đúng vậy, gã ta không dám giết Lâm Ẩn...

Thái độ của cụ bà đối với Lâm Ẩn, vốn muốn anh trở về nhà họ Lâm, chính là rất coi trọng Lâm Ẩn.

Cũng chính vì cụ bà coi trọng, nên mới khiến cho các phe phái trong nhà họ Lâm bất mãn, do đó muốn ra oai phủ đầu với Lâm Ẩn.

Nhưng Lâm Ẩn liếc mắt một cái đã nhìn ra được điểm này, còn cậy vào đó mà lên mặt huênh hoang.

Điều này làm cho Lâm Thanh Diệp cảm thấy bị người ta nhìn thấu, trong lòng có áp lực không nhỏ.

Gã ta không biết phải đối mặt với Lâm Ẩn như thế nào, có cảm giác như bản thân đang đối mặt với bề trên của nhà họ Lâm.

Hoàn toàn mất hết khí thế.

Trước đó, ở trong mắt Lâm Thanh Diệp, Lâm Ẩn cùng lắm chỉ là người có chút thành tựu ở bên ngoài.

Vừa mới đủ tư cách bước chân vào ngưỡng cửa nhà họ Lâm.

Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Ẩn hình như rất khó lường, người này có một loại khí chất thần bí khiến lòng người khiếp sợ.

Loại khí chất này rất kỳ diệu và khó giải thích, không thể giả vờ được, cũng không phải tự nhiên mà có.

Phải thường xuyên gặp gỡ những nhân vật không tầm thường, mới có thể mài giũa mà thành.

“Ông đây cũng muốn nhìn xem, cậu có bản lĩnh gì mà dám phách lối như vậy!”.

Ánh mắt Lâm Thanh Diệp lộ ra vẻ lạnh lùng sắc bén, gã ta bỗng nhiên ra tay.

Bụp một tiếng, cả người gã ta bắn ra như mũi tên rời cung, hung hăng đánh về phía Lâm Ẩn, giơ tay lên đánh ra một chưởng từ xa, không khí chấn động, tiếng gió rít gào.

“Làm càn!”.

Trong chớp mắt, Hồ Thương Hải ở bên cạnh Lâm Ẩn bỗng vọt ra.

Hồ Thương Hải tung một chưởng đối đầu, so chưởng từ xa với Lâm Thanh Diệp.

Một tiếng rầm rền vang, dòng khí cuộn lên.

Lập tức, hai bóng người đều bị đẩy lui ra, kéo ra một khoảng khá xa.

“Hừ?”.

Lâm Thanh Diệp bị đánh lui về chỗ cũ, mày nhăn lại, lạnh lùng nhìn Hồ Thương Hải, cong môi nở nụ cười khinh thường.

“Một kẻ vừa mới bước vào cấp bảng Địa, cũng dám đối đầu với tôi sao?”, Lâm Thanh Diệp ngạo nghễ nói, lời nói không hề coi Hồ Thương Hải ra gì.

Mới một chưởng, Hồ Thương Hải đã bị đánh lùi lại phía sau Lâm Ẩn, lảo đảo tiếp đất, há miệng thở hổn hển, hiển nhiên là có vẻ hơi không đỡ được chưởng này.

Ông ta như gặp phải kẻ địch mạnh, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diệp, trán đổ mồ hôi hột.

Sau khi so chiêu, thực lực của hai bên đã thấy rõ ràng.

“Sao thế? Lâm Ẩn, đây là thực lực mà cậu huênh hoang với tôi sao?”, Lâm Thanh Diệp cười lạnh nói.

“Hết đàn em rồi hả? Để cho một ông già có võ công què quặt như vậy đánh với tôi?”.

“Ông già này của cậu, tôi có chấp một tay cũng không đánh lại được”.

Lâm Thanh Diệp cười chế giễu, thái độ kiêu ngạo, nhục mạ Hồ Thương Hải

Hồ Thương Hải mặt trầm như nước, khuôn mặt già nua cũng đỏ lên.

Ông ta thật sự không phải đối thủ của Lâm Thanh Diệp.

Cùng là cao thủ cấp bảng Địa, nhưng cũng phân cao thấp.

Lâm Thanh Diệp xếp thứ hạng trên trong bảng Địa, thuộc bậc trên trung bình, có thể còn mạnh hơn một bậc so với Hoàng Thanh Sam và Diệp Hắc.

Mà Hồ Thương Hải chỉ là ở đẳng cấp khó khăn lắm mới vào được bảng Địa, còn chưa thật sự có tên tuổi trên bảng Địa.

“Lâm Ẩn, hay là cậu tự mình ra tay đi. Tôi cũng muốn nhìn xem cậu có bản lĩnh thế nào, hay là không phải cậu chỉ biết dọa người đó chứ?”, Lâm Thanh Diệp khiêu khích nói.

Lâm Ẩn cười lạnh lùng, nói: “Đánh với tôi, anh còn chưa xứng”.

“Ha ha ha!”, Lâm Thanh Diệp cười cuồng ngạo, ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn: “Lâm Ẩn, cậu sợ sao? Lâm trận bỏ chạy?”.

Tôi còn tưởng rằng cậu có thực lực thế nào, thì ra là chỉ biết khoác lác, không dám đấu với tôi”.

“Nếu sợ, thì lập tức quỳ xuống, nhận tội xin lỗi hai bậc cha chú của nhà họ Lâm đã bị cậu phế bỏ!”.

“Sợ?”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, nhìn về phía Hồ Thương Hải: “Ông lên đánh với anh ta đi”.

“Ha ha. Chính cậu không dám đánh, lại để một ông già vô dụng đánh với tôi?”, Lâm Thanh Diệp sửng sốt một hồi, sau đó cười khinh thường: “Cậu đúng là sợ thật rồi! Ha ha ha ha!”.

Sắc mặt Hồ Thương Hải hơi căng thẳng, vẻ mặt phức tạp, nhất thời không hiểu rõ ý của đại trưởng lão.

“Đại trưởng lão, chỉ sợ tôi không phải đối thủ của người này, sẽ khiến đại trưởng lão mất mặt...”, Hồ Thương Hải nhỏ giọng nói, sắc mặt hơi hổ thẹn.

“Tôi dạy ông mấy chiêu, lâm trận đối phó với Lâm Thanh Diệp sẽ không thành vấn đề”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.