Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 661: Lâm Ẩn chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?




“Hừm…”.

Vừa nhìn thấy cả nhà Lư Thái Hà, sắc mặt Trương Kỳ Mạt lập tức trở nên khó coi.

Lần trước ở nhà bọn họ đã ầm ĩ đến tan rã trong không vui rồi.

“Ôi chao Kỳ Mạt, nghe nói thằng chồng ghê gớm của cháu, Lâm Ẩn gì đó? Đi tới huyện Giang Nguyệt à?”, ông Tiền châm chọc nhìn Trương Kỳ Mạt nói.

“Không phải Lâm Ẩn giỏi lắm à, sao vừa đến huyện Giang Nguyệt đã bị người ta đánh đến bị thương nặng nhập viện rồi, sao mà làm được vậy?”.

“Sao hai người lại đến đây? Hai người đến làm gì?”, Trương Kỳ Mạt nặng nề hỏi.

Vì chuyện Lâm Ẩn bị thương, tâm trạng của cô đã không được tốt rồi.

Vừa nghe thấy cả nhà này bình luận Lâm Ẩn bằng giọng điệu khó nghe đã thấy rất tức giận.

“Sao thế Kỳ Mạt, mới mấy ngày không gặp, ngay cả chào hỏi dì dượng cũng không biết rồi à”, Lư Thái Hà làm khó nói: “Đừng nói vì đứa con rể lợi hại nhà các cháu đến nên lên mặt? Không coi ai ra gì nhé?”.

“Còn bảo hai người nữa chứ, hai người là ai hả? Không quen biết chúng tôi à?”, ông Tiền cũng hừ lạnh, tỏ vẻ rất không hài lòng vì thái độ của Trương Kỳ Mạt.

“Bố, mẹ”, Trương Kỳ Mạt nhìn sang vợ chồng Lư Nhã Huệ, hơi tức giận hỏi: “Là hai người nói với bọn họ con ở đây à?”.

“Không phải vì con nói con và Lâm Ẩn nằm viện sao…”, Lư Nhã Huệ ấp úng nói: “Mẹ chỉ muốn dẫn nhà dì con đến chào hỏi Lâm Ẩn thôi…”.

Lư Nhã Huệ vốn muốn để vợ chồng Lư Thái Hà nhìn thấy các mối quan hệ của Lâm Ẩn, mượn Lâm Ẩn để nở mày nở mặt.

Nhưng không ngờ Lâm Ẩn ở bệnh viện là vì bị người ta đánh bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh?

Tình cảnh lúc này rất lúng túng, ngay cả bà ấy cũng không biết nên làm sao cho phải nữa.

“Hầy!”, Trương Kỳ Mạt tức giận than khẽ, vẻ mặt bực bội.

“Ơ kìa, đây là sao thế? Nhã Huệ à, nhà các em làm gì vậy?”, Lư Thái Hà khó hiểu hỏi: “Ông Tiền nhà bọn chị nghe nói con rể của nhà em bị người ta đánh bị thương nặng nhập viện đã đặc biệt tìm bác sĩ trung y kê đơn thuốc, còn mua trái cây đến đây thăm hỏi đấy”.

“Các emcó thái độ gì thế? Không chào đón chúng tôi đến thăm Lâm Ẩn thế sao?”.

“Hay là sợ mất mặt? Cảm thấy con rể nhà mình bị thương nằm viện rất mất mặt?”.

Dứt lời, Lư Thái Hà giễu cợt nhìn Lư Nhã Huệ, vẻ mặt cười trên nổi đau của người khác.

Bà ta cảm thấy rất buồn cười, hai ngày trước Lư Nhã Huệ còn khoe khoang Lâm Ẩn có bối cảnh thân phận như thế nào, thế lực lớn bao nhiêu.

Còn nói gì mà đến huyện Giang Nguyệt sắp xếp công trình lớn cho nhà bà ta làm.

Kết quả thì sao? Ở cái huyện nho nhỏ thôi đã bị người ta đánh đến mức hôn mê, ngay cả chút chuyện đó cũng không xử lý được, còn nói là cậu chủ của thủ đô cái gì?

Có khoe khoang quá rồi không?

“Việc này… Lâm Ẩn chỉ xảy ra chút vấn đề thôi, không phải bị người ta đả thương, người của cậu ấy sẽ xử lý ổn thoả”, Lư Nhã Huệ hơi xấu hổ nói.

“Ôi chao em Nhã Huệ à, em cũng đừng có lừa chị. Chị là người quen với viện trưởng Lưu của bệnh viện, đã hỏi thăm rồi”, Lư Thái Hà nói: “Người ta nói Lâm Ẩn này bị thương nặng, đã bị đánh thành người thực vật rồi”.

“Chị còn đánh tiếng với viện trưởng người ta, nói là thân thích nhà mình, bảo họ quan tâm nhiều một chút. Nào có giống như em, cứ thích giấu diếm”.

“Cái gì là cái đó, đừng sợ mất mặt. Cứ nói đi, là ai đánh thế?”, ông Tiền nói: “Em Nhã Huệ, cái khác không nói, chứ ở huyện Giang Nguyệt này, anh vẫn có chút mặt mũi”.

“Em cứ nói anh nghe là đám người nào đánh Lâm Ẩn thành thế này? Nói sao cũng đều là thân thích trong nhà, còn bị thương trên địa bàn của tôi, chuyện này không thể không quan tâm được”.

“Chỉ cần có lý, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nhà các em!”.

Ông Tiền ra vẻ ôm đồn mọi việc, giọng điều rất có khí phách.

Ông ta nói lời thì dễ nghe.

Nhưng giọng điệu lại có ý khác.

Cả nhà Trương Kỳ Mạt nghe vào cảm thấy rất chói tai, tràn đầy ý châm chọc.

Đây là châm chọc một các lộ liễu.

“Hai người, hai người đúng là quá đáng!”, Trương Kỳ Mạt tức giận nói: “Chuyện nhà bọn cháu không liên quan đến các người, không cần các người phải quan tâm!”.

“Ôi chao Kỳ Mạt, cháu đang giở tính đại tiểu thư gì thế? Nói chuyện như vậy mà nghe được sao”.

“Lúc trước cũng là nhà các cháu nói Lâm Ẩn lợi hại thế nào, ghê gớm ra sao, có một đứa con rể giỏi giang. Còn muốn sắp xếp công trình lớn cho ông Tiền nhà dì làm nữa”, Lư Thái Hà chọc tức nói: “Đương nhiên nhà dì đội ơn các cháu, cũng nhận tấm lòng của các cháu rồi”.

“Vừa nghe nói Lâm Ẩn bị đánh nhập viện, ông Tiền nhà dì còn lập tức dẹp công việc trong tay đến thăm hỏi luôn”.

“Em Nhã Huệ à, thái độ nhà các em thế này thật sự khiến anh em ruột thịt phải lạnh lòng đấy”.

“Kỳ Mạt à, con nói chuyện đàng hoàng, đừng quá gay gắt với dì”, Trương Tú Phong khuyên nhủ.

“Dì cái gì? Con không quan tâm, con không muốn nghe thấy bất kỳ ai nói xấu Lâm Ẩn trước mặt con”, Trương Kỳ Mạt tức giận nói.

“Hừ”, ông Tiền hừ lạnh một tiếng nói: “Có câu nào nói sai về Lâm Ẩn sao?”.

“Kỳ Mạt à, nếu cháu thật sự kêu dượng nói sai về Lâm Ẩn thì có lẽ là không đúng”.

“Thằng nhóc Lâm Ẩn này ức hiếp người nhà họ Lư chúng ta còn ít à? Chẳng phải cô nhóc nhà chú tám cũng từng bị vợ bé của Lâm Ẩn tát sao? Còn Lâm Ẩn cũng từng đánh con trai nhà chú năm nữa?”.

“Những chuyện này dượng còn chưa tìm cậu ta tính sổ đâu! Nể tình cậu ta đáng thương, nằm trong bệnh viện trở thành người thực vật, dượng cũng lười so đo với cậu ta”.

“Nếu không, người khác không đánh cậu ta tàn phế, dượng cũng đã đánh cậu ta tàn phế rồi”, ông Tiền hừ lạnh nói, giọng điệu rất ngông cuồng.

Trương Kỳ Mạt nghe thế thì tái mặt, lạnh lùng nói: “Hai người đừng có ăn nói bậy bạ, những chuyện này đều là giả, hoàn toàn không phải Lâm Ẩn làm!”.

“Không phải Lâm Ẩn làm? Đã làm rồi còn không chịu nhận à?”.

Ông Tiền cười lạnh nói: “Với cái dáng vẻ của Lâm Ẩn kia, nếu không phải cư xử không ổn sẽ bị người ta đánh đến mức này sao? Đánh đến mức thành người thực vật?”.

“Rất rõ ràng là vì cậu ta không có đạo đức, nếu không sao có thể dẫn đến thù hận lớn như vậy, khiến người ta đánh sắp chết?”.

“Ở huyện Giang Nguyệt thôi đã bị người ta đánh nhập viện, chỉ chút bản lĩnh đó đã khiến các người đắc ý rồi à?”.

“Nói thẳng ra Lâm Ẩn kia là một đứa con rể vô dụng thôi, bên ngoài nói đâu có sai”.