Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 641: Lên núi




“Hai người không cần xin lỗi nữa”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ phải lên kế hoạch nên xử lý thế nào đã”.

“Thẩm Tam, Lưu Quân đàn em của anh ở bệnh viện đã tỉnh chưa, có nói với anh chuyện xảy ra lúc đó không?”, Lâm Ẩn hỏi Thẩm Tam.

Thẩm Tam hơi khựng lại, nghiêm mặt nói: “Anh Lâm, Lưu Quân ở bệnh viện đã tỉnh rồi, nhưng bị thương rất nặng, không tỉnh dưỡng nửa năm rất khó hồi phục. Nghe anh ta nói lúc đó anh ta đi ngăn cản người ra tay, bị người vung quyền đánh bay, suýt chút chết ngay tại chỗ”.

“Còn mấy người anh em của em ngay cả cơ hội đụng đến súng cũng không có đã bị đánh ngã rồi”.

Lâm Ẩn chậm rãi buông tách trà xuống, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.

“Thẩm Tam, anh có thể tập trung bao nhiêu người ở huyện Giang Nguyệt?”, Lâm Ẩn hỏi.

“Cái này…”, Thẩm Tam im lặng suy nghĩ một lát rồi cung kính nói: “Anh Lâm, em đến huyện Giang Nguyệt cũng không dẫn theo bao nhiêu người, nhưng em có thể sắp xếp mấy ông trùm của huyện, điều động được không ít nồng cốt tinh anh trong vùng”.

“Số người không phải vấn đề, nhưng anh Lâm, em lo đối phó với kẻ bắt cóc kia, mấy người anh em của em rất khó giúp được gì”.

Lâm Ẩn hờ hững nói: “Tôi biết, Thẩm Tam, anh đi điều động mấy người đáng tin, chuẩn bị trước mọi thứ, chờ đợi tin tức của tôi bất cứ lúc nào”.

“Anh Lâm, chuyện này không thành vấn đề. Không biết anh Lâm muốn em sắp xếp người đi đâu?”, Thẩm Tam nghiêm mặt nói.

“Nhận được thông báo của tôi thì đến dọn dẹp hiện trường. Đến lúc đó, tôi sẽ cho anh biết địa điểm”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.

Đi đến núi Giang Nguyệt, chỉ có thể là một mình anh.

Nếu chọc giận Hắc Long Vương thì sợ Kỳ Mạt sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Mà kêu Thẩm Tam tập trung người là vì tiến hành dọn dẹp hiện trường sau đó.

“Bây giờ anh đi tập trung người”, Lâm Ẩn ra lệnh: “Anh và Tưởng Kỳ ra ngoài trước, tôi còn có việc phải bàn với người khác”.

“Vâng!”.

“Vâng!”.

Thẩm Tam và Tưởng Kỳ cung kính gật đầu, bụng đầy tâm sự đi ra khỏi cửa phòng, theo dặn dò của Lâm Ẩn, sau khi ra ngoài lập tức gọi điện thoại, bắt đầu điều động người.

Đợi hai người đi rồi.

Lâm Ẩn bưng trà lên uống một ngụm, trong mắt loé lên sát khí mãnh liệt.

Chuyện Kỳ Mạt bị bắt đi khiến anh rất tức giận.

Nhưng vẫn luôn cố khống chế cảm xúc, ép mình bình tĩnh.

Vì đối thủ là tồn tại lớn mạnh trong giới lánh đời - Hắc Long Vương, nếu không giữ trạng thái bình tĩnh thì không thể nào thắng được trận này, cũng không thể nào cứu được Kỳ Mạt.

Đối mặt với một cường giả đẳng cấp ít nhất là bảng Thiên, còn phải cứu Kỳ Mạt về an toàn.

Đây là một thử thách rất lớn với Lâm Ẩn.

Đây cũng là trận đánh ác liệt đầu tiên từ sau khi anh rời núi đến nay.

Anh chỉ lẻ loi một mình, nhưng phải chống lại Hắc Long Vương và Hắc Long Vệ tinh nhuệ dưới trướng hắn ta.

Đặc biệt là dưới tình huống đối phương còn đang giữ con tin, muốn phá vỡ tình thế thì phải bình tĩnh sắp xếp mọi thứ.

Điều duy nhất Lâm Ẩn lo lắng là an toàn của Kỳ Mạt có thể đảm bảo hay không.

Về phần Hắc Long Vương và Hắc Long Vệ tinh nhuệ kia, trong lòng anh không hề sợ hãi chút nào, tuy đang trong kỳ luân hồi, nhưng giới hạn của anh cũng có thể bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất.

Anh có lòng tin rằng có thể khống chế được Hắc Long Vương, dù quá trình có thể sẽ rất khó khăn.

Theo phán đoán của Lâm Ẩn, có lẽ thực lực của Hắc Long Vương nằm phần trên của bảng Thiên.

Vì ngài Cố là phủ quân Long phủ đương nhiệm đã áp đảo được bảng Thiên, Thiên Vương duy nhất ở giới lánh đời.

Còn Hắc Long Vương thân là tướng mạnh dưới trướng lão ta, thực lực sẽ kém hơn một chút, nằm ở tầm trung của bảng Thiên.

Hai tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.

“Vào đi”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Một ông già mặc đồ thời Đường cổ xưa đi vào từ ngoài cửa, khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, đi đứng vững vàng, rất có tinh thần.

Tuy người tới nhìn khá già nua, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường.

“Hồ Thương Hải của nhà họ Ninh, bái kiến đại trưởng lão”.

Hồ Thương Hải cung kính hành lễ, khom người cúi đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Lâm Ẩn.

“Không biết đại trưởng lão gọi gấp tôi đến huyện Giang Nguyệt là có sắp xếp gì?”.

Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn về phía Hồ Thương Hải, nhìn chằm chằm ông ta một lúc.

Hồ Thương Hải là cao thủ duy nhất nhà họ Ninh ở thủ đô sắp xếp ở tỉnh Đông Hải.

Cũng là cao thủ mạnh nhất Lâm Ẩn có thể triệu tập trong các thế lực mình nắm giữ ở phạm vi tỉnh Đông Hải.

Người này là một trong những cao thủ võ cổ của nhà họ Ninh, chỉ là rất ít quan tâm đến chuyện đời.

Lần này mục đích mời người này tới đây là muốn ông ta xử lý một vài chuyện quan trọng giúp mình.

Dù sao một mình đến núi Giang Nguyệt, Lâm Ẩn có tự tin rằng đối phó được với Hắc Long Vương.

Nhưng chuyện giải cứu Kỳ Mạt vẫn phải mời cao thủ làm, mình có đánh giỏi đến mấy cũng không thể phân thân ra hành động được.

Hơn nữa chỉ cần Kỳ Mạt bị Hắc Long Vương khống chế trong tay, anh sẽ không thể đánh hết sức mình, có thứ kiêng dè cản trở.

Đây là rắc rối nhất định phải tìm người đến giải quyết.

“Hồ Thương Hải, tôi muốn kêu ông đi cứu một người”, Lâm Ẩn nghiêm túc dặn dò: “Ông phải đối mặt với một hoặc nhiều cao thủ cấp bảng Địa bị thương nặng, cùng với mấy cao thủ võ cổ tinh nhuệ”.

“Có thể chắn chắn được bao nhiêu?”.

Nghe vậy, Hồ Thương Hải nghiêm túc nói: “Đại trưởng lão, nếu là cao thủ bảng Địa bị thương nặng, thuộc hạ chắc chắn một trăm phần trăm có thể cứu người đi trước mặt bọn họ”.

Nói trong, thân thể Hồ Thương Hải chợt chấn động, cả người bùng nổ một dòng khí khiến bộ đồ thời Đường như có gió thổi bay.

Lâm Ẩn nhìn ông ta: “Rất tốt”.

Nhờ khí thế, anh phán đoán được Hồ Thương Hải đã là cao thủ mới bước vào bảng Địa, có lẽ thua Diệp Hắc một bậc, nhưng vẫn đối phó được với một đám Hắc Long Vệ bị thương nặng.

Kế hoạch Lâm Ẩn đơn giản dứt khoát.

Lợi dụng cơ hội đả thương người dưới trướng Hắc Long Vương lại mạnh mẽ khống chế hắn ta, để Hồ Thương Hải ở một bên khác lẻn vào cứu người trong lúc mất trật tự, bảo vệ an toàn cho Kỳ Mạt.

“Trên đường tôi sẽ nói tình hình cụ thể cho ông, tất cả đều làm theo lệnh của tôi”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.

“Vâng thưa đại trưởng lão, tất cả xin nghe theo sắp xếp của cậu”, Hồ Thương Hải đáp.

Ông ta biết thực lực Lâm Ẩn mạnh đến mức nào, cũng biết những chiến tích đáng sợ của anh ở thủ đô, hoàn toàn không có gì nghi ngờ với đại trưởng lão trẻ tuổi này.

Nói xong, Lâm Ẩn đứng lên đi ra ngoài.

Hồ Thương Hải cũng đuổi sát theo sau.

Chỉ chốc lát, Hades đã lái xe đến, Lâm Ẩn ngồi vào ghế sau, chiếc xe lái về phía đường lớn phồn hoa, đi tới núi Giang Nguyệt xa xôi.

Hồ Thương Hải cũng ngồi trên ghế sau, chậm rãi nói kế hoạch hành động cụ thể với Lâm Ẩn.

Lúc này, dưới sự bao phủ của ánh trăng yếu ớt, rừng già núi thẳm ở núi Giang Nguyệt mang theo bầu không khí cực kỳ lạnh lẽo…