Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 640: Trước lúc đại chiến




"Thưa ngài, bắt Lâm Ẩn đã là chuyện chắc chắn, không cần phải lo lắng thêm. Ngài cứ yên tâm đi, chỉ cần Lâm Ẩn đến núi Giang Nguyệt, thuộc hạ có thể đảm bảo, chắc chắn sẽ khiến cậu ta khó lòng mà tiến xa hơn", Xà Tướng báo cáo với vẻ tự tin tràn đầy.

Dừng một lát, hắn ta lại nói tiếp: "Bây giờ thực lực của Lâm Ẩn đã suy yếu, đối phó với Musashi Juro của đạo Thiên Cơ mà cũng vất vả đến thế, dựa vào thực lực ấy mà đến núi Giang Nguyệt đòi đối đầu với thiên la địa võng của chúng ta, cậu ta khó mà trốn được!".

Đúng vậy, trong lòng Xà Tướng nghĩ rằng, đối đầu với Lâm Ẩn trong kỳ suy yếu thì khá là tự tin, gần như là chắc chắn.

Dù sao hắn ta đã tận mắt chứng kiến Lâm Ẩn đối đầu với Musashi Juro ở thủ đô, đánh đến mức khó phân thắng bại, đến phút cuối mới diệt trừ đám người Musashi Juro.

Phải biết rằng bản thân Xà Tướng chính là đệ tử cuối cùng của Hắc Long Vương, tỉ mỉ vun bón lắm nhé, thực lực hẳn là đã gần đến bảng Thiên, tương lai có cơ hội rất lớn để lật đổ một thế gia ngoài đời.

Nếu đổi thân phận tuổi tác, bản thân Xà Tướng chắc chắn đã được xem như thanh niên tuấn tài xuất chúng trong Long Quốc, hiếm như lá mùa thu, có sự kiêu ngạo của riêng mình.

"Chuyện này... Thưa ngài", Xà Tướng nói mấy câu chỗ hiểu chỗ không, tỏ vẻ nghi ngờ: "Dựa vào trận đấu của Lâm Ẩn với Musashi Juro, thuộc hạ thấy thực lực của cậu ta không thể nào trên bảng Thiên được”.

"Dựa vào trình độ ngày đó của cậu ta, thì một mình thuộc hạ cũng có tự tin rất lớn rằng có thể bắt được Lâm Ẩn", Xà Tướng nghiêm nghị nói.

"Xà Tướng, trong kỳ luân hồi, trạng thái của Lâm Ẩn lên xuống không ổn định", Hắc Long Vương chậm rãi nói: "Trạng thái của Lâm Ẩn có suy yếu đến mức nào đi nữa, không phải là người trên bảng Thiên thì cũng khó mà bắt được cậu ta.

"Cho dù là kỳ suy yếu, không có thực lực bảng Thiên cũng không bắt được...", Xà Tướng rơi vào trầm tư, không kiềm được mà hỏi: "Thưa ngài, Lâm Ẩn này lúc mạnh mẽ nhất rốt cuộc là đã tới cấp bậc nào?".

Xà Tướng biết Hắc Long Vương có thực lực ở bảng Thiên, thậm chí còn vượt ngoài tầm đo đếm của bảng xếp hạng.

Hắc Long Vương cũng là người dùng võ mạnh mẽ nhất hắn ta được thấy từ xưa đến giờ.

Còn Ẩn lúc mạnh mẽ nhất...

Xà Tướng đã dò xét vô số lần Lâm Ẩn ra tay đối chiến trong bóng tối, nhưng vẫn không thể đưa ra kết luận kẻ mạnh, bí ẩn và trẻ tuổi này rốt cuộc là ở cấp bậc nào.

Bởi vì mỗi lần chiến đấu Lâm Ẩn đều gần như là thắng lợi hoàn toàn, căn bản chẳng thể nhìn ra được độ nông sâu trong võ công của anh.

Nhưng thấy được một lần Lâm Ẩn ở bên trên sông Đế, anh đã vượt sóng truy sát Cung Cửu, đập nát hết tất cả tàu thủy, bên trong làn khói lửa mịt mù, có thể thấy được người đàn ông này kinh khủng đến mức nào.

Cảnh tượng khi đó khiến cho nội tâm Xà Tướng bị rúng động một cách sắc sâu.

"Lâm Ẩn khi mạnh mẽ nhất...", Hắc Long Vương lẩm bẩm tự nói, như đang suy tư điều gì.

Lâm Ẩn ở thời kỳ đỉnh cao rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Đó là một vấn đề nan giải mà Hắc Long Vương cũng không dám đưa ra kết luận.

Chí ít, đủ để khiến Hắc Long Vương kiêng dè không thôi, thà rằng từ bỏ nhiều lợi ích, cũng phải nhượng bộ lui binh, chứ không dám trực tiếp giao đấu, chỉ có thể trốn vào chỗ tối mà rắp tâm tính kế.

Người trẻ tuổi thần bí tên Lâm Ẩn này thân là người thừa kế Long phủ duy nhất được phủ quân tiền nhiệm chỉ định.

Cho dù ở Long phủ, cũng chỉ có một bộ phận cấp cao mới biết sự tồn tại của anh, Long phủ từ trên xuống dưới không ai biết rõ câu chuyên về Lâm Ẩn, anh là một sự tồn tại khá là thần bí.

Hơn nữa, trong giới lánh đời ở Long Quốc, cái tên Lâm Ẩn này cũng chẳng có tiếng tăm gì, anh giống như là một kẻ ngang tàn bỗng dưng xuất hiện.

Nhưng Hắc Long Vương cũng đã nghĩ đến.

Phủ quân tiền nhiệm thân là thần tiên tuyệt thế chấn động thiên hạ, ánh mắt của ông nào có thể chọn sai người thừa kế cho được?

Lâm Ẩn ở ẩn bế quan mấy năm, sau khi xuống núi cũng chẳng biết đã tu luyện bộ thần công kia đến mức độ nào rồi.

"Tuyệt đối không được kết địch với Lâm Ẩn khi cậu ta đang ở thời kỳ đỉnh cao", Hắc Long Vương chậm rãi nói: "Người này, đã đạt đến cảnh giới trên cả bảng Thiên...".

"Trên cả bảng Thiên, vậy là cảnh giới gì chứ?", Xà Tướng hiếu kỳ hỏi.

Trong giới lánh đời, thực lực ở bảng Thiên đã gần như là tồn tại trong truyền thuyết rồi.

Được công nhận vượt lên cả người trong bảng Thiên, đến giờ chỉ có duy nhất một ngài Cố, được xưng là Thiên vương Cố.

"Trên cả bảng Thiên...", Hắc Long Vương chậm rãi nói: "Đó là cảnh giới người thường không thể nào tưởng tượng được, cũng không cách nào ước chừng ra...".

"Xà Tướng, đây không phải là chuyện cậu cần suy ngẫm đâu. Bây giờ, cậu chỉ cần nghĩ cách làm sao đột phá lên được bảng Thiên, tìm kiếm điểm mấu chốt để nâng cao thực lực lên bảng Thiên đi...".

"Võ công, kiêng kỵ nhất chính là mơ tưởng xa vời".

Nghe Hắc Long Vương dạy bảo, Xà Tướng cũng lập tức thoát khỏi trầm tư.

"Vâng, thưa ngài, thuộc hạ đã rõ", Xà Tướng cung kính nói.

Trong lòng hắn ta không tài nào tưởng tượng nỗi, Lâm Ẩn rốt cuộc phải giỏi giang và mạnh mẽ đến nhường nào, mới có thể chỉ mới đôi mươi tuổi đầu đã có thực lực vượt lên cả bảng Thiên như vậy.

Bản thân Xà Tướng không tài nào đoán ra được trên cả bảng Thiên là sự tồn tại như thế nào, thế nhưng, hắn ta có thể cảm nhận được rõ ràng, rằng khi bước vào đẳng cấp bảng Thiên, đã là một bước đi gian nan vô cùng!.

Trong giới lánh đời, cao thủ bảng Thiên hiếm có vô cùng, đó là võ học khó lòng đạt được, nhưng một khi đã bước vào, thì sẽ lập tức thay da đổi thịt.

Đẳng cấp bảng Thiên cũng đã là thực lực người thường không thể hiểu được, họ nắm giữ rất nhiều thủ đoạn siêu phàm mà loài người không tài nào nghĩ ra.

"Xà Tướng, đợi Lâm Ẩn đi đến núi Giang Nguyệt, cậu có thể thấy được trận tranh đấu giữa các thực lực bảng Thiên...", Hắc Long Vương chậm rãi nói, trong giọng lộ ra ý tứ sâu xa.

...

Cùng lúc đó.

Thị trấn Giang Nguyệt.

Trong một con phố cũ kỹ và sầm uất này, có một quán ăn kiểu cũ.

Trong phòng bao ở tầng hai của quán, Lâm Ẩn ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, trên mặt anh không để lộ cảm xúc gì, trong đôi mắt đen láy ánh lên tia sắc lạnh khiến người thấy sợ hãi.

Phía đối diện, là Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đang ngồi thấp thỏm bất an.

Hai người có chút bất an lo lắng, vẻ mặt căng thẳng.

Hai người bọn họ có thể cảm nhận được, dưới vẻ mặt bình tĩnh của sếp Lâm, là sát khí đã tích tụ lớn đến mức nào.

Cô Lâm bị bắt cóc, chuyện này chắc chắn đã chọc vào vảy ngược của sếp Lâm.

"Anh Lâm... Chuyện này là do thuộc hạ tắc trách, mong anh trách phạt", Thẩm Tam lên tiếng trước tiên, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, đứng dậy nói rằng: "Tất cả của thuộc hạ đều là anh Lâm ban cho, nếu anh Lâm tức giận thì hãy ra tay trừng phạt đi, thuộc hạ nguyện ý gánh hết mọi trách nhiệm".

"Sếp Lâm, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm... Thuộc hạ không còn gì để nói, mặc cho sếp Lâm xử trí".

Tưởng Kỳ cũng bỗng đứng lên, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ, cúi đầu nói.

Hai người bọn họ đều là nhân vật quyền thế ngập trời ở tỉnh Đông Hải, kết quả lại là không chăm sóc chu đáo được cho cô Lâm, nói ra đúng là xấu hổ quá mức.

Lâm Ẩn không nói tiếng nào, anh cầm một tách trà lên, từ từ thường thức.

Anh không trách phạt Tưởng Kỳ và Thẩm Tam.

Bởi vì người ra tay là Hắc Long Vương, là thế lực mạnh mẽ đến từ giới lánh đời, ngay cả nhà họ Tề ở thủ đô cũng không đỡ nổi nhân vật có đẳng cấp lớn mạnh đến thế, thành ra bị diệt cả nhà, thế thì còn so đo gì với hai người bọn họ nữa.

Người trong thế tục, đối mặt với sự tồn tại cấp cao như Hắc Long Vương, căn bản không có chút sức lực nào để ra tay đánh trả.