Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 637: Muốn cứu vợ cậu không




“Cái gì?”.

Nghe thấy lời nói cực kỳ u ám của Văn Thiên Phượng, Trương Kỳ Mạt cảm thấy cả người lạnh lẽo, cực kỳ khiếp sợ.

“Bà muốn giết Lâm Ẩn?”, Trương Kỳ Mạt hoảng sợ hỏi: “Giết người là phạm pháp đấy”.

“Ha hả, đúng là đứa nhỏ ngây thơ”, Văn Thiên Phượng nở nụ cười độc ác, duỗi tay chậm rãi rót cho mình một ly vang đỏ.

“Vậy cô có biết Lâm Ẩn đã giết anh trai ruột của tôi không?”, Văn Thiên Phượng âm u nhìn về phía Trương Kỳ Mạt.

Dứt lời, bà ta lấy một con dao nhỏ từ trên bàn, chậm rãi đi về phía Trương Kỳ Mạt.

“Bà, bà muốn làm gì?”, Trương Kỳ Mạt hỏi, nhìn thấy dáng vẻ bệnh hoạn này của Văn Thiên Phượng thì rất là hoảng sợ.

Rõ ràng người phụ nữ trung niên này có thái độ khá bất thường.

Văn Thiên Phượng cười lạnh, cầm con dao nhỏ sắc bén quẹt lên mặt và cổ của Trương Kỳ Mạt.

“Đúng là một khuôn mặt xinh đẹp khiến rất nhiều phụ nữ phải ghen tị? Nếu không phải nể tình cô còn có tác dụng thì tôi đã rạch nát mặt cô rồi”.

Văn Thiên Phượng cúi đầu độc ác nhìn Trương Kỳ Mạt, âm u nói.

“Nói đi, trong mấy năm cô ở bên Lâm Ẩn có biết bí mật của cậu ta không”, Văn Thiên Phượng đùa nghịch con dao nhỏ chậm rãi hỏi: “Có từng gặp cậu ta tập võ ngồi thiền? Có từng gặp cậu ta cất giấu thứ gì không?”.

“Tôi, tôi không biết…”, Trương Kỳ Mạt cố hết sức giữ bình tĩnh, nghiêm mặt nói.

Cô thật sự không biết bí mật của Lâm Ẩn.

Hơn nữa dù có biết, cô cũng không thể nào nói ra.

Lâm Ẩn có vị trí rất quan trọng trong lòng cô.

“Nếu cái gì cũng không biết, vậy tôi sẽ rạch từng nhát lên mặt cô”, Văn Thiên Phượng lạnh lùng nói, đặt con dao nhỏ lên gò má của Trương Kỳ Mạt, chậm rãi di chuyển.

Trên trán Trương Kỳ Mạt đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

Từ khi cô sinh ra đến nay, chưa từng gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Cạch một tiếng.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ dữ tợn đi vào.

“Bà Văn, đừng đùa giỡn người phụ nữ này nữa”, người đàn ông áo đen nặng nề nói: “Làm việc chính quan trọng hơn. Nếu bà rạch cô ta bị thương, khiến kế hoạch của ngài ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà có thể chịu trách nhiệm được không?”.

“Ha”, Văn Thiên Phượng cất con dao nhỏ đi, xoay người nhìn người đàn ông áo đen: “Tôi chỉ muốn xem dáng vẻ sợ hãi của người phụ nữ của Lâm Ẩn thôi. Cậu căng thẳng như vậy làm gì? Cậu vừa ý cô ta à?”.

“Đám đàn ông các cậu đúng là. Nếu cậu thích thì cho cậu chơi cô ta đấy, tôi sẽ để lại phòng trống cho cậu”, Văn Thiên Phượng trêu chọc.

Nghe thấy lời nói đáng sợ của Văn Thiên Phượng, sắc mặt Trương Kỳ Mạt dần trở nên xanh mét, biết chắc chắn đám người này không phải hạng tốt lành gì.

“Bà phải hiểu rõ ràng, trước khi Lâm Ẩn chưa xuất hiện, không thể làm gì với người phụ nữ này hết, đây là mệnh lệnh chết của cấp trên”, người đàn ông áo đen thờ ơ, giọng điệu lạnh lẽo giống hệt như người máy.

“Bà Văn, tôi biết bà có thù sâu hận lớn với Lâm Ẩn, trong lòng rất căm thận cậu ta. Nhưng kế hoạch của cấp trên quan trọng hơn bà”, người đàn ông áo đen lạnh lùng nói.

“Ngài ấy muốn lấy được đồ trên người Lâm Ẩn, cái này cần sự phối hợp của cậu ta, chứ không phải ép Lâm Ẩn tới đường cùng rồi tự sát chung với chúng ta”.

“Đương nhiên tôi biết”, Văn Thiên Phượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi không nghe theo lệnh của cấp trên thì đã sớm kêu mấy người đàn ông lần lượt làm người phụ nữ của Lâm Ẩn, sau đó để Lâm Ẩn tận mắt nhìn thấy cảnh này rồi! Sẽ làm người phụ nữ của cậu ta mất hết mặt mũi, khiến Lâm Ẩn biết đối đầu với tôi sẽ có kết quả gì!”.

Những lời này cực kỳ tàn nhẫn, khiến người áo đen cũng không nhịn được nhíu mày, cảm thấy độc ác nhất đúng là lòng dạ đàn bà.

“Bà Văn, mong bà hãy giữ bình tĩnh, khống chế cảm xúc. Lát nữa còn cần bà nói chuyện với Lâm Ẩn nữa”, người đàn ông áo đen lạnh lùng nói.

“Hơn nữa trên thế giới này chỉ có lợi ích nhất định, không có kẻ thù nhất định, có lẽ bà cũng hiểu đạo lý này”.

“Lâm Ẩn cũng có thể trở thành thân tín, trợ thủ đắc lực của ngài ấy…”.

“Chỉ cần Lâm Ẩn chịu phục tùng ngài ấy, ngài ấy cần một kẻ mạnh chinh chiến bốn phương như vậy”.

Người đàn ông áo đen lạnh lùng nói: “Trước khi tình hình chưa ổn định, đừng làm ra thủ đoạn quá khích gì”.

“Ha, cậu đang dạy dỗ tôi ư? Ngài Xà Tướng của tôi?”, Văn Thiên Phượng cười lạnh một tiếng: “Sớm như thế đã muốn nịnh bợ cấp trên tương lai của cậu rồi sao? Sợ sau này Lâm Ẩn trở thành thân tín của ngài ấy, trở thành cấp trên của cậu à?”.

“Tôi cho cậu biết, cậu đừng có nằm mơ. Tôi hiểu rất rõ tính cách của Lâm Ẩn, chắc chắn người này sẽ không phục tùng bất cứ một ai. Cho dù là ngài Hắc Long Vương cũng không có cách nào hàng phục cậu ta đâu”.

“Đây là kế hoạch của ngài ấy, tôi chỉ thực hiện theo thôi”, Xà Tướng cực kỳ uy nghiêm nói: “Cho bà một phút, lập tức tỉnh táo lại ngay. Chúng ta sắp phải trao đổi với Lâm Ẩn”.

“Tin tức mới nhất cho biết Lâm Ẩn đã về đến tỉnh Đông Hải, đang chạy đến huyện Giang Nguyệt. Đừng chậm trễ thời gian làm ảnh hưởng đến sắp xếp của cấp trên nữa”.

Nghe vậy, Văn Thiên Phượng không nói gì nữa, ngồi xuống uống một ngụm vang đỏ, nhịp thở không ổn định, nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc.

Bà ta biết rõ Xà Tướng trước mặt là đội trưởng tinh nhuệ dưới trướng Hắc Long Vương.

Đám người dưới trướng Hắc Long Vương đều lạnh lùng giống hệt như người máy, hoàn toàn không có tình cảm mà nhân loại nên có, chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh mà thôi.

Ba phút trôi qua.

Xà Tướng ra tay dựng mấy thiết bị khoa học kỹ thuật lên, kéo một cái màn hình trong phòng xuống.

Sau mấy tiếng ong ong.

Thiết bị điện tử như phát ra tín hiệu, gọi đi một cuộc điện thoại.

“Ai đấy?”.

Máy phóng thanh trong phòng vang lên một giọng nam trẻ tuổi lạnh như băng.

“Văn Thiên Phượng”.

Văn Thiên Phượng lạnh nhạt nói.

“Lâm Ẩn, cậu không muốn biết vợ mình đang ở đâu sao?”.

“Là bà bắt Trương Kỳ Mạt đi?”.

Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi, trong giọng nói trầm khàn lộ ra sát khí mãnh liệt.

“Không sai, Trương Kỳ Mạt ở trong tay tôi, cậu có muốn cứu vợ mình không?”.

“Bà làm vậy cuối cùng là muốn có được cái gì?”, Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi.

“Cậu đoán xem”, Văn Thiên Phượng cười lạnh một tiếng.

“Nếu Trương Kỳ Mạt có chút thương tổn nào, tôi sẽ khiến bà hối hận cả đời”, Lâm Ẩn u ám cảnh cáo.

“Ha hả, đến lúc này rồi mà cậu còn dám uy hiếp tôi: “Nếu cậu muốn cứu vợ mình thì phải nghe theo sắp xếp và mệnh lệnh của chúng tôi”.

“Đương nhiên, trước lúc đó, tôi có thể cho cậu nghe thấy tiếng Trương Kỳ Mạt”, Văn Thiên Phượng chậm rãi nói: “Cũng có thể cho cậu xem thử cô ta có trạng thái thế nào”.