Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 629: Cậu sẽ phải hối hận




"Cụ bà Lâm?", Lâm Ẩn vô cùng hứng thú nhìn về phía Lâm Vô Úy.

Sở dĩ anh biết được nhà họ Lâm ở Lang Gia, cũng là bởi vì từng nghe nói đến danh tiếng của cụ tổ nhà họ Lâm.

Khi còn nhỏ, sư phụ đã từng tận tình dạy dỗ, trong cuộc đời này, cao thủ có thể lọt vào trong mắt của thầy cũng chẳng có mấy người, nhưng cụ tổ nhà họ Lâm chính là một trong số đó.

Mọi người đều biết, cụ tổ nhà họ Lâm đã mấy chục năm nay chưa từng rời núi.

Mà cụ bà Lâm trong lời nói của Lâm Vô Úy, chính là người vợ kết tóc của cụ tổ nhà họ Lâm.

Nói thật, Lâm Ẩn cũng không hề nghĩ tới điều này.

Rằng mình sẽ có mối liên hệ nào đó với cụ tổ danh tiếng của nhà họ Lâm.

"Đúng! Chính cụ bà bảo chúng tôi đến tìm cậu!", Lâm Vô Úy vội vàng nói, thấy Lâm Ẩn vẫn còn chần chờ, lập tức nói ngay.

"Lâm Ẩn, cụ bà đã chỉ rõ ra tên của cậu, nhờ chúng tôi xuống núi đến tìm cậu. Cậu có thể không coi chúng tôi ra gì, nhưng chẳng lẽ ngay cả bà cố ngoại của cậu, cậu cũng không coi ra gì sao?".

"Có lẽ chúng tôi nói chuyện quá thẳng thắn, nhưng tuyệt đối không phải là có ác ý gì với cậu. Lâm Ẩn, cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cụ bà bảo cậu trở về nhà họ Lâm ở Lang Gia, chính là nhìn trúng tài năng của cậu, đây là cơ hội, là chuyện cực kỳ tốt với người tài như cậu".

"Nhưng cậu cũng đừng vì chút giận dữ nhất thời mà phá hỏng một chuyện tốt như vậy! Cậu cũng đã từng trải trong giang hồ, chắc chắn cũng biết thế nào là thiệt hơn?".

Lâm Vô Úy thay đổi thái độ cao ngạo lúc trước, hòa nhã mềm mỏng nói chuyện với Lâm Ẩn.

Lần này ông ta thật sự bị Lâm Ẩn làm cho sợ hãi.

Vừa đụng vào đã hủy võ công của một cao thủ bảng Địa, nhân vật tàn bạo như vậy, còn ai dám lớn lối trước mặt anh?

Ông ta cũng không thể nào chấp nhận được chuyện võ công của mình bị hủy đi.

Vốn dĩ Lâm Vô Úy là nghe lời phân phó của bác ba nhà họ Lâm, định tới thủ đô uy hiếp ép Lâm Ẩn về nhà, trước khi Lâm Ẩn đến trước cửa nhà họ Lâm ở Lang Gia, phải phái một người mạnh mẽ đến đánh phủ đầu, phá nát uy phong và lòng tự tin của Lâm Ẩn.

Thậm chí nếu được, thì trực tiếp giải quyết những sản nghiệp của Lâm Ẩn ở thủ đô, nuốt gọn vào bụng.

Nhưng với tình hình hiện giờ, quả thực là điều không ai nghĩ đến trước khi đi.

Hai người họ không những không thể ra oai phủ đầu Lâm Ẩn, mà ngay cả cái mạng nhỏ của mình e là cũng khó lòng giữ nổi!

Chưa cần nói đến giấc mộng lớn nuốt trọn cơ nghiệp của Lâm Ẩn.

“Cơ hội trời cho?", Lâm Ẩn cười một tiếng, khóe miệng mang theo chút lạnh lùng.

Thái độ trước ngạo mạn sau cung kính của Lâm Vô Úy, thật sự là làm cho người khác phải bật cười.

Đến bước này rồi, vẫn còn ở đó xảo quyệt, cho rằng chỉ cần hòa nhã lại là sẽ thoát tội?

Cũng không phải là anh không nhìn thấy chút tâm tư kia của Lâm Vô Úy.

Nếu như đám người này thật sự có thành ý, thì đã không rắp tâm làm mình bị thương, còn mạnh miệng muốn tiếp quản cơ nghiệp của mình ở thủ đô.

Dĩ nhiên, Lâm Ẩn cũng có thể đoán ra nhà họ Lâm là thế gia rất lớn ở Lang Gia, chuyện nội bộ bên trong sẽ phức tạp đến mức nào.

Dù cho cụ bà kia họ Lâm có thành ý mời mình trở về nhà họ Lâm đi nữa.

Nhưng những người khác của nhà họ Lâm thì sao? Sẽ đồng ý để cho một người thanh niên bên ngoài tùy ý trở về ư?

Cụ bà nhà họ Lâm đã ra lệnh, nhưng những người thi hành sẽ không có ý nghĩ gì khác à?

Những chuyện này, Lâm Ẩn sao có thể không hiểu.

"Đương nhiên là cơ hội! Lâm Ẩn, tôi có thể nói cho cậu, cụ bà vô cùng hài lòng với cậu. Thậm chí vì cậu, còn gọi cả ông ngoại cậu về nhà họ Lâm", Lâm Vô Úy vội vàng nói: "Chẳng lẽ cậu chỉ thỏa mãn với việc xưng vương trong thế tục, không nghĩ đến việc nâng cao tên tuổi trong giới lánh đời?".

"Hơn nữa, tuổi cậu còn trẻ mà đã có thành tựu võ thuật tốt như vậy. Tương lai, chỉ cần có biểu hiện tốt ở nhà họ Lâm, chắc chắn có thể nhận được võ học thượng thừa hơn nữa!"

Lâm Vô Úy ra sức dụ dỗ, ham muốn được sống rất mãnh liệt.

"Võ thuật của nhà họ Lâm ở Lang Gia? Ồ", Lâm Ẩn lắc đầu một cái.

Những lời này của Lâm Vô Úy, quả thực rất có sức hấp dẫn đối với người khác.

Dù sao cũng là võ học của nhà họ Lâm ở Lang Gia, là cơ hội mà bao nhiêu thanh niên con cháu đời sau mơ ước có được.

Nhưng còn anh, thân là truyền nhân của Long phủ, võ công cao cường, sao có thể nhìn trúng thứ này được?

"Lâm Ẩn, cậu đừng vội kích động!", Lâm Vô Úy vẻ mặt khẩn trương, nói tiếp: “Xin cậu hãy bớt giận. Chuyện hôm nay, đúng là trưởng bối như tôi đã sai lầm. Hôm sau, tôi sẽ tự mình mời rượu cậu để chuộc tội!".

"Còn nữa, Lâm Ẩn, lần trước ở thủ đô cậu đã giết chết thầy trò Hà Tam Kim của cụ Trầm Phong đúng không? Vì thế nên cụ Trầm Phong đã tự mình đến nhà họ Lâm ở Lang Gia, vốn dĩ muốn tìm cậu để báo thù. Cuối cùng, cụ bà chỉ nói một câu đã ngăn được ông ta ở Thương Châu. Trong chuyện này, dù sao tôi cũng có công lao giúp cậu cầu tình!".

"Nếu như không phải là nhà họ Lâm ngăn lại giúp cậu, cụ Trầm Phong kia sẽ thảm sát cả thủ đô, chắc cậu cũng có thể tưởng tượng được, đến lúc đó cục diện gió tanh mưa máu sẽ như nào?"

"Về tình về lý, hãy tha cho tôi một lần đi".

Lâm Vô Úy nở nụ cười nhìn Lâm Ẩn, khá là nhanh trí nói rõ ra hết thảy các quan hệ lợi thiệt, làm bộ là suy nghĩ cho Lâm Ẩn, còn thay anh phân tích nữa chứ.

Giờ phút này, ông ta đã hạ thấp bản thân vô cùng, không dám bày ra bất kỳ dáng vẻ kiêu ngạo nào.

Thấy thảm cảnh võ công của Lâm Tuyệt bị phế bỏ, Lâm Vô Úy vội vàng tháo lớp da mặt, dù có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cũng phải giữ được võ công trên người.

Dù sao tương lai còn dài, hôm nay ở ngoài nhận thua, chờ đến khi trở về nhà họ Lâm ở Lang Gia, với thế lực của bác ba, lẽ nào còn phải lo không có cơ hội trút được cơn giận ngày hôm nay?

"Lâm Vô Úy, ông đúng là loại người miệng lưỡi tráo trở, nói năng hồ đồ, kiếp này khó lòng tránh được".

Lâm Ẩn mang vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nói ra những lời này.

"Không phế võ công của ông, nhà họ Lâm mấy người sẽ không hiểu được thế nào là thái độ ngay thẳng".

Dứt lời, Lâm Ẩn đi lên, đạp mạnh lên ngực của Lâm Vô Úy.

Đùng!

Lập tức, tiếng động như sấm rền vang lên, nổ ầm ầm trong không khí.

Lâm Vô Úy không cam lòng, máu thịt gân cốt như phát ra những tiếng rắc rắc, còn có ý định dùng nội kình hùng hậu của mình để chấn cắn ngược lại Lâm Ẩn.

Nhưng Lâm Ẩn vừa đạp chân xuống, giống như một con rồng uy vũ chà đạp một con kiến nhỏ, không cho Lâm Vô Úy bất cứ cơ hội giãy giụa nào.

Lập tức, Lâm Vô Úy nằm trên sàn nhà, trong nháy mắt mặt đất lõm xuống thành một cái hố, mặt đất liên tiếp nứt ra các kẽ hở.

“A a a!”

Lâm Vô Úy phát ra những âm thanh rên rỉ thống khổ, trong miệng chảy ra một dòng máu tươi, vẻ mặt vừa hung dữ lại méo mó vô cùng.

Lâm Ẩn rút chân về, chắp tay xoay người, chỉ để lại Lâm Vô Úy đang nằm trên đất điên cuồng gầm thét.

Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ tuyệt vọng, bên trong có muôn vàn nỗi kinh hoàng, ác độc, sợ hãi, vô vàn cảm xúc phức tạp, gắt gao nhìn chằm chằm lấy bóng lưng Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn đạp một cái, gân cốt cả người Lâm Vô Úy như đứt ra từng khúc, kinh mạch bị xé rách, võ công bao nhiêu năm hoàn toàn bị phá bỏ...

"Lâm Ẩn! Cậu dám làm như vậy! Cậu, cậu chắc chắn sẽ phải hối hận!".

Lâm Vô Úy nhăn nhó khuôn mặt, điên cuồng gào thét uy hiếp.