Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 626: Còn ồn ào nữa tôi giết chết các người




“Chú, tên Lâm Ẩn này đúng là coi trời bằng vung, lại dám ra tay trước mặt chú! Chú nên cho anh ta một bài học!”.

“Đúng vậy! Chú, tên này kiêu ngạo vô lễ, chú không cho cậu ta một bài học, tên ếch ngồi đáy giếng như anh ta còn tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch! Ai cũng dám khinh thường đó!”.

Hai chàng thanh neien đứng sau lưng Lâm Tuyệt che mặt hung hăng nói.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm Lâm Ẩn bằng ánh mắt cực kỳ ác độc, nét mặt xấu hổ và giận dữ.

Không nghĩ xem, thân là con cháu của nhà họ Lâm ở Lang Gia, có bao giờ bị người khác tát thẳng một bạt tai ngay mặt đâu chứ?

Hơn nữa có mấy ai to gan đến thế? Người nhà họ Lâm nói đánh thì đánh à?

Lâm Tuyệt u ám nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc, áo sườn xám nam thời Đường không có gió mà vẫn tung bay, mang theo khí thế không tầm thường.

“Đến cửa đánh người của tôi, để lại cái mạng chó của các người đã xem như là nể mặt nhà họ Lâm rồi”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn tới: “Nếu cứ muốn gây chuyện, các người sẽ không rút lui được đâu”.

Anh luôn không thích gây chuyện thị phi.

Hơn nữa bây giờ mình đang trong kỳ luân hồi suy yếu, càng nên khiêm tốn hơn.

Nhà họ Lâm ở Lang Gia, cao thủ nhiều như mây.

Nếu không phải mấy người nhà họ Lâm trước mặt thật sự ngông cuồng ngang ngược, không biết tốt xấu đả thương mấy người Vu Tắc Thành, anh cũng không định dây vào.

“Cho các người hai bạt tai là để các người hiểu cái gì là tôn trọng”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Dứt lời, anh lạnh lùng nhìn sang Lâm Tuyệt: “Ông muốn đấu võ với tôi á? Ông xứng sao?”.

“Cậu!”, hai mắt Lâm Tuyệt gần như muốn phun lửa, trong lòng hoàn toàn không chịu đựng được thái độ kiêu ngạo của Lâm Ẩn nữa.

Trong mắt ông ta, với thân phận và thực lực của Lâm Ẩn thì phải biết điều, phải cung kính mới đúng!

“Giỏi! Giỏi! Giỏi!”.

Lâm Tuyệt giận quá hoá cười, liên tục nói ba chữ giỏi.

“Tôi thật muốn xem thử bản lĩnh của cậu lớn đến mức nào mà ngay cả nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng không coi ra gì!”.

Dứt lời, Lâm Tuyệt đột nhiên xông lên như một cơn gió lốc.

Vù vù vù.

Theo ông ta xông tới, từng chưởng mạnh mẽ rít gào kéo đến, nội lực sắc bén như nổ tung, chưởng lực chứa đầy sát khí liên tục muốn đánh vào những chỗ hiểm trên người Lâm Ẩn.

Gần như cùng lúc đó, Lâm Ẩn cũng có phản ứng, bóng dáng trở nên mơ hồ không thể xác định, lách tới lách lui.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chẳng mấy chốc hai người đã đến gần đánh nhau, so chưởng lực, sóng âm nổ vang, mặt sàn xi măng nứt ra bốn năm phần, tiếng nổ vang không dứt bên tai, tình cảnh cực kỳ chấn động.

Những người khác chỉ có thể nhìn thấy Lâm Ẩn và Lâm Tuyệt di chuyển liên tục, quỹ đạo di chuyển của bọn họ hoàn toàn không thể theo dõi bằng mắt thường được.

Thậm chí nếu có người bình thường đứng trong sảnh lớn tiếp khách cũng có thể bị sóng âm nổ vang đâm thủng màng nhĩ, bị sức gió đáng sợ làm ngất luôn dưới đất.

Cao thủ cấp bậc như vậy đấu với nhau hoàn toàn không phải người bình thường có thể tưởng tượng nổi, thật sự còn đáng sợ thảm thiết hơn cả cảnh chém giết trong phim Kẻ Huỷ Diệt nữa.

Lâm Tuyệt kia cũng không hổ là kẻ mạnh xuất thân từ nhà họ Lâm ở Lang Gia, năng lực võ thuật khá mạnh, không chỉ có võ công cấp bậc bảng Địa còn có chiêu thức kỳ diệu sâu sắc, kỹ xảo chiến đấu cao siêu.

Chưởng ông ta đánh ra liên tục không dứt, mỗi một chưởng đều mang sức lực đáng sợ có thể đục thủng đá, xen lẫn những chiêu võ liên tiếp từ chưởng này đến chưởng khác thổi tới như sóng triều, giống như có nội lực vô tận chống đỡ, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Một bên khác, Lâm Ẩn xử lý cũng rất thành thạo, nước đi kỳ lạ phối hợp với cách chưởng khó đoán, hoàn toàn ngăn cản thế tấn công sắc bén của Lâm Tuyệt.

Ầm!

Sóng âm sắc bén chấn động khiến đá vụn bay lên, Lâm Tuyệt bị đẩy đi xa mười mấy mét, người hơi lảo đảo, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn về phía Lâm Ẩn.

Còn Lâm Ẩn thì khoanh tay đứng yên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút manh mối nào.

Trong khoảnh khắc đánh nhau nhanh chóng này, hai người đã so hơn trăm chưởng, hoá giải mười mấy chưởng pháp chiêu thức.

Trong lúc đó, cả hai đều có hiểu biết về trình độ võ thuật của nhau.

“Cậu đang sử dụng loại võ công gì? Ai dạy cậu?”, sắc mặt Lâm Tuyệt nặng nề hỏi Lâm Ẩn.

Ông ta không ngờ mình lại không hề chiếm được chút lợi thế gì trong trận chiến này với Lâm Ẩn, ngược lại còn bị đánh lui.

Thậm chí ngay cả cách ra chiêu của Lâm Ẩn ông ta cũng không thăm dò được rõ ràng.

Cái này chứng tỏ điều gì?

Chưa nói tới chuyện nội công của Lâm Ẩn thâm hậu, ít nhất trên trình độ võ học đã hơn ông ta một bậc rồi.

Chuyện này thật sự khiến trong lòng Lâm Tuyệt thấy khó tin, một chàng trai trẻ mới hai mươi mấy tuổi lại có trình độ võ học thâm hậu và cao siêu hơn nhân vật xuất thân từ danh môn lánh đời, khổ luyện võ công thất truyền mười mấy năm như ông ta?

Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn Lâm Tuyệt: “Tôi nói rồi, muốn đấu võ với tôi, ông vẫn không xứng”.

Cái anh tu luyện là thần công thất truyền bí ẩn nhất của Long phủ, là bí mật không truyền ra ngoài, chỉ có phủ quân qua các thời đại mới có quyền biết thôi.

Giống ngài Cố kia lợi dụng lúc sư phụ bế quan, mình thì quy ẩn cướp quyền ở Long phủ cũng không thể nào biết được võ công thất truyền của Long phủ là cái gì.

Nói chi là nhân vật lánh đời có cấp bậc như Lâm Tuyệt, sao có thể nhìn thấu chiêu võ của anh được?

Nếu không phải đang ở kỳ luân hồi, thì với nhân vật như Lâm Tuyệt.

Chỉ cần một bàn tay của Lâm Ẩn đã có thể giết chết ông ta trong vòng mười giây rồi.

“Đúng thật là ngông cuồng! Cậu đừng cho rằng học được chút võ công của người ta ở bên ngoài là có thể kêu gào trước mặt nhà họ Lâm”, Lâm Tuyệt lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, nhiều nhất cậu cũng chỉ hơn tôi được ba phần thôi”.

“Mà tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong nhà họ Lâm ở Lang Gia, trong nhà họ Lâm cao thủ nhiều như vậy, cậu có thể đấu được với mấy người? Chỉ với thực lực này của cậu cũng dám khiêu chiến uy nghiêm của nhà họ Lâm sao?”.

Lâm Tuyệt ngoài miệng không chịu thua, trong lòng cũng không chịu thua.

Lâm Ẩn mới hai mươi mấy tuổi, có sức chiến đấu như vậy đã xem như rất đáng sợ rồi. Nhưng lấy nó để khinh thường nhà họ Lâm cũng chỉ có thể nói là ngây thơ ngu ngốc, ếch ngồi đáy giếng thôi.

Ông ta biết có lẽ sức mạnh cá nhân sẽ thua Lâm Ẩn một chút.

Nhưng trong nhà họ Lâm ở Lang Gia có rất nhiều kẻ mạnh, nhân tài ẩn dật, cao thủ hơn người đứng trên bảng Thiên cũng không ít!

Trong mắt ông ta, uy nghiêm của nhà họ Lâm chắc chắn đủ để chèn ép Lâm Ẩn!

“Ông vẫn không phục à?”, Lâm Ẩn lắc đầu, trong mắt loé lên sát khí mãnh liệt.

“Nếu ông còn ồn ào nữa, tôi sẽ giết chết ba người các ông”.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tuyệt thay đổi, cảm nhận được sát khí khiến người ta sợ hãi trên người Lâm Ẩn.

“Ha ha ha!”, Lâm Tuyệt cười như điên: “Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời! Cậu chỉ thắng được tôi mấy chiêu thức thôi đã dám kêu đánh kêu giết với tôi à?”.

“Chàng trai trẻ, cậu đừng ngông cuồng quá!”, Lâm Tuyệt cười lạnh nói: “Cái nên nói tôi đã nói với cậu rồi, cậu thật sự cho rằng mình có thể đối đầu với nhà họ Lâm sao? Ngoan ngoãn một chút, biết điều mà làm theo lệnh, theo tôi trở về nhà họ Lâm thì cậu còn có kết quả tốt!”.

“Chọc giận tôi, tất cả vinh hoa phú quý của cậu trên đời này đều sẽ trở thành bọt nước dưới cơn giận của nhà họ Lâm đấy!”.