Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 620: Đi gọi thằng nhóc ấy về nhà họ Lâm




Sau khi nói năng một lúc, cụ bà nhà họ Lâm liếc nhìn những người có mặt ở đây với vẻ bất mãn.

Trong nhà họ Lâm ở Lang Gia, người có tư cách và địa vị cao nhất chính là cụ bà nhà họ Lâm.

Dù gì cụ bà nhà họ Lâm chính là vợ đầu tiên của ông tổ nhà họ Lâm.

Xét theo vai vế huyết thống, Lâm Thục Cầm, mẹ của Lâm Ẩn chính là cháu gái của cụ bà.

“Vậy… Cụ bà, cụ Trầm Phong của thung lũng Trầm Phong đến thăm hỏi, bà định xử lý như thế nào?”, thanh niên mặc đồ thời Đường hỏi dè dặt.

Cụ bà khẽ híp mắt lại rồi nói: “Lâm Khiêm, thế cháu đã tìm hiểu rõ ràng chưa? Học trò của cụ Trầm Phong có chết dưới tay đứa con hoang Lâm Ẩn thật không? Ngọn nguồn câu chuyện là như thế nào?”.

Lâm Khiêm trầm ngâm một lúc, anh ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thưa cụ bà, theo như những gì cháu thu thập và điều tra được từ hệ thống tình báo trong thế tục, mọi chuyện đúng thật là như thế…”.

“Thằng nhóc Lâm Ẩn thay mặt cho nhà họ Tề trong thủ đô quyết đấu sống chết với nhà họ Từ”, Lâm Khiêm nói chậm rãi: “Lúc ấy nhà họ Từ không chịu nổi áp lực nên mới mời Hà Tam Kim, học trò của cụ Trầm Phong trong giới lánh đời ra tay giúp đỡ. Kết quả là Hà Tam Kim lại chết trong tay Lâm Ẩn”.

“Bây giờ Lâm Ẩn xưng vương xưng bá trong thủ đô, nhà họ Từ ở thủ đô đã bị cậu ta san bằng rồi, bốn gia tộc quyền quý còn lại đều bị cậu ta khống chế trong lòng bàn tay, Lâm Ẩn nghiễm nhiên trở thành ông trùm trong thủ đô”.

“Ồ?”, cụ bà Lâm tỏ vẻ hứng thú, ánh mắt cụ sáng bừng: “Xem ra đứa con hoang Lâm Ẩn cũng ghê gớm lắm, mới có tí tuổi đầu đã đạt được thành tựu như thế rồi à?”.

“Dù học trò của cụ Trầm Phong kém cỏi đến thế nào đi chăng nữa cũng có thực lực lên đến bảng Địa, thế mà bị Lâm Ẩn giết một cách dễ dàng như vậy hay sao?”.

Cụ bà Lâm vừa nói vừa trầm ngâm suy nghĩ về điều gì: “Bà cũng đã từng nghe bảo trong thế tục ở thủ đô có năm gia tộc lớn, căn cơ vững chắc, tiền của dồi dào. Mặc dù kém cỏi hơn nhà họ Lâm của chúng ta nhiều, nhưng Lâm Ẩn lại có thể san bằng nhà bọn họ khi vẫn còn nhỏ tuổi, có phải gì đó kỳ lạ không?”.

Mặc dù năm gia tộc quyền quý trong thủ đô là danh gia vọng tộc trong thế tục, nhưng lại kém cỏi hơn một gia tộc hùng mạnh trong giới lánh đời như nhà họ Lâm ở Lang Gia nhiều.

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng đứng trên đỉnh cao trong giới lánh đời, còn Lâm Ẩn chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu mà thôi, không ngờ lại có thể san bằng toàn bộ, xưng bá trong thủ đô?

Có thể thấy thằng nhóc cũng là bậc hào kiệt.

Điều này khiến cho cụ bà Lâm nảy sinh hứng thú.

“Có vài chỗ kỳ quặc”, Lâm Khiêm cung kính nói: “Thưa cụ bà, theo như những gì cháu biết, năm ấy sau khi Lâm Ẩn và cô Thục Cầm bị đuổi ra khỏi nhà họ Tề, bọn họ đã sống mai danh ẩn tích trong thành phố Thanh Vân ở tỉnh Đông Hải”.

“Cô Thục Cầm qua đời sớm vì bệnh, còn Lâm Ẩn lại đi ở rể cho một gia tộc nhỏ ở thành phố Đông Hải nhỏ”.

“Sau đó, nhà họ Tề gặp phải thảm án diệt môn, Lâm Ẩn mới quay trở về thủ đô để lên nắm quyền nhà họ Tề một lần nữa, không chỉ tàn sát nhà họ Văn, kẻ thù của mình, mà còn làm ra hàng loạt những chuyện lớn khác, bây giờ cậu ấy phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa, đưa nhà họ Tề bước lên đỉnh cao trong thủ đô”.

Cụ bà chăm chú lắng nghe, cụ khẽ gật đầu, gương mặt có vẻ phức tạp.

“Con bé Thục Cầm sống chết đòi cưới thằng nhóc nhà họ Tề, tên là Tề Hà Đồ gì đấy? Ôi”.

“Mặc dù nhà họ Tề giàu sang phú quý ở trong thế tục, thế nhưng có tài đức gì mà đòi bám lên cành cao nhà họ Lâm ở Lang Gia chúng ta? Con bé Thục Cầm không biết điều, làm bại hoại gia phong, lại còn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm, cho đến chết cũng không qua lại nữa”.

“Nói ra thì cũng buồn cười thật, con bé Thục Cầm không chê bai nhà họ Tề chỉ là gia tộc bình thường trong thế tục, nhưng đến cuối cùng lại bị Tề Hà Đồ chê bai không có gia thế rồi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tề? Ha ha ha”.

Cụ bà Lâm lắc đầu cười lạnh, gương mặt hơi có vẻ bất mãn.

Năm ấy Lâm Thục Cầm, mẹ của Lâm Ẩn đã hạ mình cưới Tề Hà Đồ của một gia tộc trong thế tục như nhà họ Tề ở thủ đô.

Lúc ấy người nhà họ Lâm Lang Gia cảm thấy hết sức mất mặt, cho rằng bà ấy đã làm nhơ nhuốc danh tiếng của gia tộc.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là một chuyện hết sức nhục nhã, bọn họ đều cực lực phản đối mối hôn sự này.

Nhưng Lâm Thục Cầm lại chẳng nghe ai khuyên can, thà rằng cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm cũng phải cưới Tề Hà Đồ cho bằng được.

Nhưng cũng vì Lâm Thục Cầm trở mặt, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm nên bà ấy luôn giấu giếm thân phận, chưa từng kể cho ai nghe về gia thế của mình, đến Tề Hà Đồ cũng không biết Lâm Thục Cầm lại có gia thế đáng sợ như thế, đến nỗi ông ta chê bai xuất thân của Lâm Thục Cầm không thể giúp ích gì được cho mình, bèn đi cưới con gái của nhà họ Văn.

Sau đó, nhà họ Lâm ở Lang Gia càng thêm tức giận khi biết tin Lâm Thục Cầm bị đuổi ra khỏi nhà họ Tề, sống mai danh ẩn tích, bọn họ dìm tin tức này xuống, chỉ sợ làm nhơ nhuốc danh tiếng của nhà họ Lâm.

Cụ bà trong nhà họ Lâm cũng xem như như mình chưa từng có đứa cháu gái tên Lâm Thục Cầm, mẹ của Lâm Ẩn.

Cho đến lúc gần đây, Lâm Ẩn khuấy lên sóng gió trong thủ đô, khiến nhà họ Lâm để mắt đến anh.

“Chuyện năm ấy đã khiến cho nhà họ Lâm chúng ta mất mặt thật, nếu như không phải chúng ta sớm vùi lấp tin tức, một khi bị lan truyền ra trong giới lánh đời, còn không biết nhà họ Lâm của chúng ta sẽ bị bao nhiêu người chê cười nữa”.

“Cụ bà, Thục Cầm đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm chúng ta mười mấy năm rồi, cháu nghĩ nhà họ Lâm chúng ta không cần phải giúp đỡ, cũng không có lý do gì để giúp đỡ cả”.

Vài người trong nhà họ Lâm đứng lên bày tỏ ý kiến, bọn họ vẫn còn thấy bất mãn về Lâm Thục Cầm, mẹ của Lâm Ẩn, hoặc cũng có thể nói là khinh thường.

Dù gì năm ấy Lâm Thục Cầm cưới người nhà họ Tề ở thế tục, còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà, khiến cho bọn họ cảm thấy mất mặt!

“Ừm”, cụ bà nhà họ Lâm khẽ híp mắt lại, cụ nói chậm rĩa: “Con bé Thục Cầm đã đi rồi, người chết là hết, không cần phải tính toán chuyện năm ấy nữa”.

“Nhưng con trai của Thục Cầm đúng là xuất chúng, có phong thái của nhà họ Lâm chúng ta”, cụ bà nói đầy ẩn ý: “Nếu như thằng nhóc ấy đã gầy dựng được danh tiếng trong thủ đô, cũng được xem là có chút thành tựu”.

“Thế này đi. Lâm Khiêm, cháu cử người xuống núi gọi thằng nhóc Lâm Ẩn ấy về nhà họ Lâm, kể chuyện của mẹ nó cho nó nghe”.

“Sao?”, Lâm Khiêm cảm thấy hơi kinh ngạc, anh ta thắc mắc: “Cụ bà, bà quyết định rồi sao?”.

“Thưa bà, không thể làm thế được đâu. Đây không phải là chuyện nhỏ, làm sao có thể để cho một người tùy tiện bước chân vào nhà họ Lâm? Làm sao có thể giải quyết chuyện này một cách tùy tiện được chứ?”.

“Cụ bà, năm ấy Thục Cầm khăng khăng đòi đi với nhà nhóc trong nhà họ Tề, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm chúng ta, chẳng xem quy tắc ra gì! Làm sao chúng ta có thể đón con trai của người làm bại loại gia phong về nhận tổ quy tông kia chứ?”.

“Đúng thế, thưa cụ bà, bà phải suy nghĩ cho thật kỹ. Lâm Thục Cầm đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, con trai của cô ta không có tư cách gì để trở về, có mặt mũi nào để về nữa? Lâm Ẩn gì đó có chút thành tựu trong thế tục ở thủ đô, nhưng cậu ta là cái gì với nhà họ Lâm ở Lang Gia của chúng ta? Chỉ là hạng phàm phu tục tử mà thôi!”.

Sau khi cụ bà tỏ ý muốn gọi Lâm Ẩn về trở về nhà họ Lâm.

Những người nhà họ Lâm có mặt ở đây lập tức lên tiếng phản đối, bọn họ vốn khinh thường mẹ con Lâm Ẩn.

Cụ bà Lâm khẽ nhíu mày lại, bà suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu như con bé Thục Cầm đã để cho con trai mình mang họ Lâm, thế thì đã chứng minh cuối cùng nó cũng đã hối hận rồi. Chỉ có điều nó không thể hạ mình trở về nhà họ Lâm thôi. Bà thấy thằng nhóc Lâm Ẩn cũng có tài năng thật sự, xứng đáng với thân phận người nhà họ Lâm chúng ta. Cứ gọi nó về nhà họ Lâm đi, để cho bà thử xem rốt cuộc tài cán của nó đến đâu”.