Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 611: Kế hoạch săn giết




Trong lời cầu xin tha thứ của Hà Tam Kim còn bí mật mang theo uy hiếp nữa.

“Cao thủ bảng Thiên? Ha”.

Lâm Ẩn cười lạnh, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà Tam Kim.

“Ông có biết tay trái của sư phụ mình là bị ai đánh gãy không?”.

“Cái gì! Cậu, cậu!”, Hà Tam Kim hoảng sợ, không dám tin nhìn Lâm Ẩn.

Cụ Trầm Phong năm đó dựa vào kiếm tay trái vang danh giới lánh đời, cuối cùng lại bị người ta phế đi tay trái cầm kiếm, từ đó ngã xuống khỏi ngai vàng bảng Thiên, dần dần xuống dốc.

Đây là bí mật chỉ có thân tín của cụ Trầm Phong trong thung lũng Trầm Phong mới biết được.

Sao Lâm Ẩn có thể biết được? Hơn nữa sao lại nói ra lời như vậy?

Lại thêm giọng điệu trong lời nói của Lâm Ẩn là hoàn toàn không coi sư phụ hắn ta ra gì…

Hà Tam Kim cực kỳ hoảng sợ, đột nhiên nhận ra điều gì đó…

“Tôi hỏi ông lần nữa, ông cấu kết với người Phù Tang, thung lũng Trầm Phong của các người không có quy định gì à?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi: “Cụ Trầm Phong không dạy ông sao?”.

Nguyên nhân tồn tại của giới lánh đời Long Quốc mấy trăm mấy nghìn năm qua là để chống lại thế lực ngầm của nước ngoài…

Dù là Đảo Quốc Phù Tang hay Cao Lệ cũng thế, thậm chí còn có thế giới ngầm phương Tây nữa.

Đây đều là những tồn tại đối lập với giới lánh đời Long Quốc, tuyệt đối không có cơ hội hoà hoãn.

“Việc này… Tôi, tôi…”, Hà Tam Kim ấp úng nói: “Cậu Ẩn, quy định cậu nói là không thể hợp tác với thế lực ngầm của nước ngoài sao? Vậy, vậy đã không có quy định như thế từ lâu rồi…”.

Rắc!

Hà Tam Kim vừa dứt lời.

Lâm Ẩn đã vung tay vặn gãy cổ ông ta.

Hà Tam Kim ngã mạnh xuống đất, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.

Lâm Ẩn hờ hững xoay người, phủi đi tro bụi trên tay, lấy điện thoại ra gọi đi, sau đó chậm rãi rời khỏi đường hầm.

Những thế lực giúp đỡ nhà họ Từ, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho một ai.

Đạo Thiên Cơ cũng vậy, thung lũng Trầm Phong cũng thế, đến một người giết một người.

Chỉ là trong kỳ luân hồi của mình, có lẽ phải hành động cẩn thận….

Hôm nay đối phó với mấy người Musashi Juro đã suýt xảy ra chuyện lớn rồi.

Trên người còn mang theo vết thương.

Bóng lưng Lâm Ẩn rời đi rơi vào mắt một người áo đen, gã ta cầm ống nhòm quân dụng trong tay, đứng trên một đỉnh núi bí ẩn.

“Ngài Hắc Long Vương, Lâm Ẩn đi rồi… Ngài, chắc chắn không ra tay sao? Đây là cơ hội nghìn năm có một đó ạ”.

Người áo đen xoay lại cung kính báo cáo với một người đàn ông thần bí mặc áo dài đen che kín toàn thân.

“Không cần gấp gáp”, Hắc Long Vương phát ra giọng nói trầm khàn, đôi mắt u ám dưới mặt nạ dữ tợn nhìn về xa xa.

“Kỳ suy yếu của Lâm Ẩn đã đến rồi… Nhưng đây vẫn chưa phải lúc cậu ta yếu nhất”, Hắc Long Vương chậm rãi nói: “Chỉ có một cơ hội đối phó với Lâm Ẩn thôi, phải chắc chắn một trăm phần trăm, từng bước bắt giữ cậu ta, vĩnh viễn xoá đi tai hoạ về sau”.

“Thưa ngài, Lâm Ẩn mới đối phó với mấy người Musashi Juro đã tốn nhiều thời gian như vậy. Ngài cũng nhìn thấy đấy, thực lực của cậu ta đã không còn như trước đây nữa”, người áo đen nghiêm mặt nói: “Khi nãy thuộc hạ đã ghi chép lại từng chiêu thức bọn họ chiến đấu rồi, có thể đưa ra kết luận”.

“Lâm Ẩn bây giờ nhiều nhất chỉ có năng lực cấp bảng Thiên thôi, với thực lực của ngài, muốn bắt cậu ta cũng chỉ là chuyện nhỏ”, người án đen tâng bốc nói.

Hắc Long Vương cười u ám: “Đó chỉ là vẻ ngoài thôi, cậu quan sát vẫn chưa đủ thấu đáo”.

“Sức chiến đấu mặt ngoài của Lâm Ẩn nhìn như gần bằng bảng Thiên. Nhưng dù trạng thái của cậu ta không ổn định, nội lực võ đạo lớn mạnh vẫn còn đó. Cho dù bây giờ bản toạ ra tay cũng chưa chắc bắt giữ được cậu ta”.

“Cái bản toạ muốn không phải Lâm Ẩn chết, mà là bí truyền của Long phủ trên người cậu ta…”.

“Là thuộc hạ xem xét không thấu đáo, vẫn là ngài suy nghĩ tường tận, nhìn xa hơn”, người ám đen khom lưng nịnh nọt.

“Kỳ luân hồi của Lâm Ẩn chỉ mới bắt đầu hai ngày nay, trạng thái lúc tốt lúc không, không ai có thể đoán đúng sức chiến đấu cậu ta có thể phát huy ra. Lại đợi thêm mấy ngày nữa, vào lúc kỳ suy yếu luân hồi kinh khủng nhất mới có thể ra tay”, Hắc Long Vương chậm rãi nói.

Hắn ta im lặng một lúc, sau đó nói tiếp: “Bên phía Thanh Long có động tĩnh gì không?”.

Người áo đen đáp: “Thưa ngài, dưới sự dẫn dắt sai lầm của thuộc hạ, Thanh Long Vương đã bắt đầu chuẩn bị hành động rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ ra tay với Triệu Thừa Kiền của nhà họ Triệu”.

“Hơn nữa dường như Thanh Long Vương cũng theo dõi dự án thành Thiên Long của thủ đô, có hứng thú với nó”, người áo đen băn khoăn nói: “Thuộc hạ đoán, có khi nào chuyện này sẽ khiến Thanh Long Vương tiếp xúc với Lâm Ẩn, sau đó xảy ra mâu thuẫn không?”.

“Hả? Thanh Long có hứng thú với thành Thiên Long à?”, Hắc Long Vương ngạc nhiên nói: “Không được! Cậu không thể để Thanh Long tiếp xúc trực tiếp với Lâm Ẩn, cho dù là đối địch hay bàn bạc làm ăn hợp tác, việc đó rất có thể sẽ làm lộ một vài thứ”.

“Năng lực nhìn người của Thanh Long không hề thua kém bản toạ đâu”.

Người áo đen cung kính nói: “Vậy thưa ngài, vậy tiếp theo thuộc hạ nên làm thế nào?”.

“Cậu gây ra chút chuyện ở Dương Môn, để Thanh Long không thể phân tâm để ý đến thành Thiên Long, gây ra mâu thuẫn giữa hắn ta và Dương Môn cũng được”, Hắc Long Vương hờ hững nói.

“Vâng! Xin nghe theo lệnh của ngài”, người áo đen cung kính gật đầu.

Hắc Long Vương gật nhẹ đầu: “Chuyện này cậu dặn dò người dưới trướng đi làm là được. Sau khi cậu trở về thì lập tức đến tỉnh Đông Hải làm chuyện khác”.

“Đến tỉnh Đông Hải? Ý của ngài là?”, người áo đen hỏi.

“Trên đời này Lâm Ẩn chỉ quan tâm nhất hai người, một người là ông nội cậu ta, một người là người vợ kết tóc Trương Kỳ Mạt của cậu ta”, Hắc Long Vương chậm rãi nói: “Tề Vấn Đỉnh ở núi Tử Long, không tiện nhằm vào ông ta. Nhưng Trương Kỳ Mạt chỉ có đám đàn em vô dụng của Lâm Ẩn thầm bảo vệ thôi, dễ bắt hơn nhiều”.

“Dùng Trương Kỳ Mạt ép Lâm Ẩn ra mặt, khiến cậu ta chui đầu vào lưới”.

“Con bài này, bản toạ đã cầm trong tay rất lâu rồi. Bây giờ cũng nên đánh ra thôi…”

“Hắc Long Vương anh minh!”, người áo đen gật đầu nói: “Lúc về thuộc hạ sẽ làm, bắt một người phụ nữ như vậy quá là đơn giản!”.

Từ lúc Lâm Ẩn hùng hổ trở về thủ đô, Hắc Long Vương đã theo dõi từng đường đi nước bước của anh, đã biết sự tồn tại của Trương Kỳ Mạt ở tỉnh Đông Hải từ rất lâu rồi.

Chỉ là lúc trước vẫn luôn tìm sơ hở của Lâm Ẩn, không chắc chắn nên không dám tuỳ tiện bắt Trương Kỳ Mạt đến uy hiếp anh, để tránh làm ảnh hưởng đến tình hình chung.

Bây giờ đã chắc chắn Lâm Ẩn tiến vào kỳ luân hồi, thì có thể thuận thế hành động rồi.

“Có lẽ không bao lâu nữa, kế hoạch lớn của bản toạ sẽ có thể hoàn thành”, Hắc Long Vương khàn giọng nói.

“Thuộc hạ xin chúc mừng ngài lấy được bí truyền Long phủ trước”, người áo đen cung kính nói: “Tương lai thống nhất giới lánh đời cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…”.