Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 602: Hết sức căng thẳng




“Đây là? Người Phù Tang?”.

Ninh Khuyết giật mình kêu lên, nhìn chằm chằm mấy bóng đen xuất hiện trong đường hầm.

Tổng cộng có ba mươi mấy người, người nào cũng cầm một thanh đao khắc hoa cúc loé lên ánh sáng lạnh.

Tên cầm đầu có tướng mạo của người Phù Tang điển hình, ánh mắt nham hiểm, nét mặt cứng đờ, khí chất hung ác.

“Đến nhanh đấy nhỉ”.

Lâm Ẩn cười lạnh.

Anh đã đoán ra đây là người của đạo Thiên Cơ Phù Tang rồi.

Lúc trước giết Cung Cửu đã đoán được đạo Thiên Cơ sẽ không chịu để yên, nhưng không ngờ người lại đến nhanh thế.

Đây rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, mai phục trên đường mình đến dự họp ở thành Thiên Long.

“Ông là người của đạo Thiên Cơ?”, Lâm Ẩn hờ hững nhìn Musashi Juro, lạnh nhạt nói: “Cung Cửu là chết trong tay tôi đấy. Ông muốn báo thù giúp ông ta à”.

“Ha hả…”, Musashi Juro tức giận nhìn Lâm Ẩn, u ám nói: “Lúc cậu giết sư đệ tôi thì nên biết chắc chắn đạo Thiên Cơ sẽ không bỏ qua cho đồ thấp hèn như cậu”.

Nét mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, nở nụ cười tàn khốc.

“Đạo Thiên Cơ các người, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong thôi”.

Người của đảo quốc Phù Tang lại dám hành động kêu ngạo như thế ở thủ đô của Long Quốc?

Không đánh gãy xương của cái tổ chức đạo Thiên Cơ này, bọn chúng sẽ vẫn không biết điều.

“Ha ha ha!”, Musashi Juro cười như điên, vẻ mặt khinh thường: “Khiến đạo Thiên Cơ diệt vong? Lâm Ẩn, cậu đúng là đồ ếch ngồi đáy giếng ngu ngốc”.

“Hôm nay cậu đã chạy trời không khỏi nắng rồi, còn dám nói chuyện ngông cuồng ở đây à?”.

Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua hai người đứng bên cạnh Musashi Juro.

Bên trái Musashi Juro là một người đàn ông trung niên mặc đồ luyện công màu trắng, ánh mắt sắc bén, mang theo khí chất già dặn từng trái.

Bên phải ông ta là một người đàn ông mặc vest nghiêm chỉnh, nét mặt cứng nhắc, ngũ quan và khí chất rõ ràng rất giống người Cao Lệ.

Lâm Ẩn liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Hai người này có thủ đoạn không tầm thường, không phải người bình thường.

“Anh Ẩn, cuộc họp sẽ tổ chức đúng giờ vào buổi trưa, bị bọn họ chặn đường thế này chỉ sợ sẽ đến không kịp”, Vu Tắc Thành đi tới từ phía sau, sắc mặt nặng nề nói.

Hội nghị thượng đỉnh Thiên Long tổ chức đúng giờ, chắc chắn sẽ không chờ đợi ai.

Xem ra đây là chiêu giải quyết tận gốc của nhà họ Từ.

Chặn giết dọc đường ít nhất có thể khiến anh Ẩn không thể đến dự họp đúng giờ, cứ thế, sắp xếp lúc trước của anh Ẩn ở thành Thiên Long đều sẽ thất bại.

Nhà họ Từ đúng là nhìn xa trông rộng.

“Vu Tắc Thành, Ninh Khuyết, hai người dẫn người đi đường vòng, ngồi xe đến thành Thiên Long họp trước đi”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Tôi sẽ đến sau”.

“Anh Ẩn, vậy anh thì sao? Những người này vô cùng hung ác”, Vu Tắc Thành lo lắng nói.

“Mọi người ở lại đây cũng không giúp được gì”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Đừng chậm trễ chuyện ở thành Thiên Long”.

Vu Tắc Thành và Ninh Khuyết đưa mắt nhìn nhau, đều nặng nề gật đầu.

“Xin nghe theo lệnh của anh”.

Nói xong, hai người dẫn theo một nhóm tinh nhuệ nhanh chóng lùi về sau, là muốn nghe theo sắp xếp của Lâm Ẩn vòng khỏi đường hầm, tìm xe chạy đến thành Thiên Long kiểm soát tình hình.

“Còn muốn để người của cậu rời đi à? Ha hả”.

Musashi Juro cười lạnh hai tiếng, vung tay lên.

Mấy người Phù Tang cầm súng trường trong đường hầm lập tức nổ súng, ánh lửa loé lên, viên đạn bay nhanh đến.

Đùng đùng đùng đùng!

Vu Tắc Thành và Ninh Khuyết hoảng hồn, liên tục né tránh dưới sự bảo vệ của ám vệ tinh nhuệ.

Người của Lâm Ẩn bên này cũng lấy súng ra.

Thoáng chốc, hai bên trực tiếp đấu súng.

“A!”.

Sau một trận chiến loạn, những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lâm Ẩn cũng không biết đã biến mất khỏi vị trí từ lúc nào, nhanh chóng tập kích vào trong đường hầm.

Bóng người nhanh như rồng như chớp nâng tay lên, mấy người Phù Tang cầm súng lần lượt ngã xuống trước mặt anh.

“Hả?”.

Trong nháy mắt, Musashi Juro giật mình kêu lên, sau đó rút đao xông tới.

Cùng lúc đó, hai cao thủ bên cạnh ông ta cũng ra tay, bao vây lấy Lâm Ẩn.

Keng!

Musashi Juro chém một nhát dao xuống, lưỡi dao đáng sợ nhanh như tia chớp chém xuống mặt đất khiến sỏi đá bay lên, chém về phía cổ họng của Lâm Ẩn, nhưng có tiếng kim loại leng keng đột nhiên vang lên!

Ngoài dự liệu, thanh đao hoa cúc như có sức mạnh vô địch kia lại bị một chưởng của Lâm Âm đánh gãy từ xa, gãy làm hai ngay tại chỗ.

Ầm!

Khi cả ba người còn đang giật mình, Lâm Âm đã trở tay đánh xuống một chưởng, nội lực cuồng bạo như sóng to gió lớn khiến người ta sợ hãi xuyên qua hư không, khiến vài người chấn động đến cơ thể cứng đờ, văng ra khắp nơi.

“A!”.

Musashi Juro bị đẩy lui về phía sau hơn mười mét, sắc mặt hơi thay đổi. Hai người còn lại cũng kinh hãi nhìn Lâm Ẩn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Lần đầu giao chiến đã có thể phân rõ cao thấp rồi.

Ba người bọn họ hợp tác cũng không thể chiếm được lợi thế gì hơn Lâm Ẩn.

Chưởng lực của Lâm Ẩn đã mạnh tới mức sâu không lường được rồi.

Khiến trong lòng bọn họ cảm thấy rất áp lực.

“Chẳng trách sư đệ Cung Cửu của tôi sẽ chết thảm trên tay cậu, tuổi còn nhỏ mà công lực đã thâm hậu như vậy”, Musashi Juro nặng nề nói, nét mặt cũng trở nên cẩn thận hơn.

Đúng lúc này, bóng dáng Diệp Hắc nhanh như gió xuất hiện ở sau lưng Lâm Ẩn.

“Sếp Lâm, bên nhà Công Tôn gọi điện thoại đến nói chỗ ở của cô Sở Sở xảy ra vấn đề, có người xông vào”, sắc mặt Diệp Hắc nặng nề nói.

“Hả?”, trong mắt Lâm Ẩn loé lên sát khí, nhìn thoáng qua mấy người Musashi Juro.

Sở Sở và Công Tôn Thu Vũ ở cùng nhau, nơi đó là sản nghiệp của nhà Công Tôn, cũng có ám vệ của nhà Công Tôn canh giữ, người bình thường hoàn toàn không dám lộn xộn.

Xảy ra chuyện vào lúc này, rất rõ ràng là kế hoạch nham hiểm đạo Thiên Cơ bày ra.

“Diệp Hắc, anh lập tức đến chỗ Sở Sở, không được để cô ấy và Công Tôn Thu Vũ xảy ra vấn đề gì”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Không được chậm trễ nữa”.

Vẻ mặt Diệp Hắc hơi chần chừ, nhưng thấy vẻ kiên quyết của Lâm Ẩn thì không băn khoăn gì nữa, lập tức xoay người rời đi.

Vèo!

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên Long Quốc bên cạnh Musashi Juro xông lên muốn ngăn cản Diệp Hắc đang quay đầu.

“Ông muốn chết à!”.

Lâm Ẩn gầm lên, thân hình xông lên như tên bắn đấm một quyền lên người ông ta, khiến ông ta bay ngược ra ngoài mấy chục mét như quả bóng bị xì hơi, sau đó ngã nhào thật mạnh xuống đất.

“Phụt!”.

Người đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.

“Ông thân là người của giới lánh đời Long Quốc lại trà trộn cùng với người Phù Tang và người Cao Lệ? Làm những chuyện thấp kém cho bọn họ?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Lúc này, Musashi Juro và người Cao Lệ đứng bên cạnh nặng nề đưa mắt nhìn nhau.

Một quyền đánh cao thủ nhà họ Từ mời tới đến mức nửa sống nửa chết…

Dường như Lâm Ẩn còn hung ác lớn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ nữa.