Diệp Hắc cũng thấy hơi ngạc nhiên, sắc mặt đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, như thể đón được mấy chiêu của Hoàng Thanh Sam khá là mất sức.
"Đã đến tuổi khí huyết suy yếu mà vẫn có thể áp chế tôi...", Diệp Hắc lầm bẩm tự nói, sau đó lùi tới bên cạnh Lâm Ẩn rồi báo cáo: "Phủ quân, thân thủ người này chắc chắn không kém cạnh tôi...".
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, Hoàng Thanh Sam này dù sao cũng là cao thủ át chủ bài trong giới lánh đời của nhà họ Tề, được cụ nhà mình coi trọng, có được sức mạnh võ thuật như thế cũng không có gì phải bất ngờ.
"Cậu! Rốt cuộc cậu là ai! Nói mau!".
Hoàng Thanh Sam trợn trừng Diệp Hắc, trong mắt hiện lên tơ máu, chất vấn với vẻ cực phẫn nộ.
"Ông Hoàng, ông muốn hỏi chuyện hắn thì chí ít cũng phải nói cho tôi biết chút chuyện của ông", Lâm Ẩn từ tốn nói: "Diệp Hắc, dâng trà cho ông Hoàng".
Diệp Hắc gật đầu, cầm bình trà lên rót ra một tách, định đưa sang cho Hoàng Thanh Sam.
"Cậu Ẩn! Tôi thật sự cậu lấy tự tin đâu ra mà giữ người này ở cạnh, lai lịch của hắn e là không đơn giản đâu!", Hoàng Thanh Sam nói với giọng nặng nề.
Ông ấy hầm hầm nhìn Diệp Hắc đang đưa trà tới, như thể có thù không đội trời chung với hắn: "Ngày hôm nay, tôi phải bắt cho bằng được tên nhóc này!".
Bốp!
Hoàng Thanh Sam hất bay tách trà, rồi lại tung một chưởng ngược về phía Diệp Hắc, tiếng gió rít gào, không khí lập tức bị lực nén lại, cuộn lên từng làn sóng khí, nổ vang ầm ầm!
Chỉ cần tận mắt chứng kiến, sẽ chẳng một ai nghi ngờ rằng chiêu này có thể lập tức hất bay được một chiếc xe tải lớn, quang cảnh chấn động đến mức khiến người ta ngớ ra.
Diệp Hắc tái mặt, quần áo đơn giản trên người bỗng nhiên tung bay, hắn định vận công đỡ lại.
Ầm!
Lâm Ẩn chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện trước mặt Hoàng Thanh Sam, đưa tay bắt lấy cánh tay của ông ấy.
Chốc lát, gió lốc như dời núi lấp biển từ chiêu thức của ông ấy bỗng biến đâu mất.
Hoàng Thanh Sam nhìn Lâm Ẩn với vẻ hoảng hốt, như thể đang nhìn quái vật.
Có thể dùng tay không đỡ lấy một chiêu của ông ấy hời hợt đến thế, cậu, cậu chủ nhà họ Tề này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ông ấy sửng sốt một hồi, định rút tay về nhưng lại phát hiện cổ tay mình như bị đông cứng, không thể mảy may cử động.
"Cậu! Cậu Ẩn, cậu!".
"Ông Hoàng, có thắc mắc gì thì cứ ngồi xuống nói", Lâm Ẩn đưa tách trà sang: "Uống trà, hạ hỏa".
Hoàng Thanh Sam nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, ông ấy cầm lấy tách trà với tâm trạng thảng thốt, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế mình lại.
Lâm Ẩn cũng ngồi vào chỗ, vân vê tách trà rồi thường thức một hớp, đối mặt với Hoàng Thanh Sam.
"Hóa ra là cao nhân bảng Thiên ở ngay trước mắt, tôi đã thất lễ rồi".
Hoàng Thanh Sam ra hiệu mời trà cho Lâm Ẩn, nhìn anh với vẻ nghiêm nghị, trong lòng lại dâng muôn vàn sóng lớn, mãi một lúc mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Đúng, ông ấy bị Lâm Ẩn dọa sợ.
Sao có thể ngờ được, người con bị nhà họ Tề bỏ rơi năm ấy lại là cao thủ mạnh mẽ đến thế.
Hoàng Thanh Sam là tay già đời đã lăn lộn rất nhiều năm trong giới lánh đời, lúc còn trẻ còn được ca tụng là anh tài có thể tranh vị trí bảng Thiên.
Thế mà đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy gặp được có thể hóa giải một chưởng trong lúc cáu tiết của mình dễ dàng đến thế.
Càng đáng nể hơn là người đó chỉ là thanh niên chừng hai mươi tuổi.
"Ông Hoàng, mong ông đừng khách khí. Ông có ơn với nhà họ Tề, tôi sẽ nhớ kỹ", Lâm Ẩn chậm rãi nói: "Vì vậy lúc trước ông có thù hận, hay lo lắng điều gì, đừng ngại, cứ nói cho tôi nghe đi".
Hiển nhiên Hoàng Thanh Sam đã đau lòng quá độ với chuyện xảy ra khi trước, chắc hẳn ông ấy sẽ không muốn mở miệng.
Nếu anh không bộ lộ chút thực lực, e là không thể khiến cao nhân cỡ Hoàng Thanh Sam khuất phục được.
Mới đối đầu một chiêu, Hoàng Thanh Sam đã nhận định được mình là cao thủ bảng Thiên, có thể thấy được, nhãn lực của ông khá là đáng gờm.
Nhưng mà e là Hoàng Thanh Sam không ngờ rằng anh đâu chỉ dừng lại ở bảng Thiên?
"Cậu Ẩn, không ngờ rằng cậu lại có võ công tuyệt thế như vậy. Là do tôi nhìn nhầm cậu rồi", Hoàng Thanh Sam trầm ngâm một hồi, rồi mới nói với vẻ nghiêm túc: "Không phải tôi bất kính với nhà họ Tề, mà là do ký ức quá khứ quá đau thương, tôi không muốn nhớ lại".
Sau khi Hoàng Thanh Sam quy ẩn, cũng rất ít khi hỏi thăm tin tức ở bên ngoài, chỉ sống một cuộc đời bình thường.
Nhưng thật sự là do cậu Ẩn nhà họ Tề quá nổi tiếng ở thủ đô, ngay cả khách khứa đến ăn cơm cũng thường nói về truyền kỳ gây dựng lại nhà họ Tề của cậu Ẩn, vì thế ông ấy mới biết nhà họ Tề đã lần nữa trở về thời kỳ huy hoàng.
Ban đầu Hoàng Thanh Sam nghĩ rằng Lâm Ẩn chỉ có thủ đoạn hơn người, sau lưng còn có cao nhân khác chống đỡ cho.
Vì thế cũng không coi trọng Lâm Ẩn lắm.
Thế nhưng vừa giao thủ với nhau xong, ông ấy thật sự đã bị Lâm Ẩn làm chấn động.
Lâm Ẩn có thực lực chí ít ở trên bảng Thiên, không những vậy còn trẻ tuổi như thế nữa!
Cho dù trong giới lánh đời, anh tài như thế cũng là trăm năm khó gặp, thậm chí chỉ tồn tại trong truyền thuyết nữa là.
"Cậu Ẩn, lần trước bố của cậu đã đến ngõ Phỉ Thúy, mời tôi ra tay giúp đỡ", Hoàng Thanh Sam chậm rãi kể: "Tôi chẳng chút do dự, lập tức triệu tập đệ tử môn đồ vẫn đang hoạt động trong giới lánh đời, cùng với vài người bạn cũ, tận lực trợ giúp".
"Tôi lúc đó quả thật đã giúp bố cậu giải quyết mấy chi nhỏ nhà họ Tề hung hăng càn quấy. Sau đó thuận thế truy tìm kẻ giật dây đằng sau bọn họ...".
"Từ đó chính là tai họa ngập trời. Buổi tối hôm đó, bày môn đồ đệ tử của tôi đều chết đứng, hai người bạn cũ bỏ mình, còn có những tinh anh mà môn đồ của tôi dẫn theo, cùng với vợ con kết tóc của bọn họ, tổng cộng không dưới bảy mươi, tám mươi cao thủ mạnh mẽ, không một ai sống sót", Hoàng Thanh Sam đau khổ kể lại: "Đêm đó, chỉ có tôi liều mình dẫn theo bố của cậu chạy thoát được, tiếc rằng bố cậu bị nội thương nghiêm trọng, phủ tạng nát vụn, không thể cứu vãn, đã chết trên giường bệnh khi đang điều trị...".
"Sau hôm đó, thế lực và sản nghiệp tôi gầy dựng được trong bao năm lăn lộn giới giang hồ đều bị lật đổ và thiêu rụi. Của cải mất sạch, còn bị mấy kẻ thần bí truy sát. Chỉ đành ở ẩn trong thành phố này, chăm sóc cho tốt con bé này, nó là con gái của bạn cũ tôi".
Nói đến chuyện cũ, khóe mắt của Hoàng Thanh Sam đỏ hoe, gần như là sắp rơi lệ.
Lâm Ẩn cẩn thận lắng nghe, rơi vào trầm mặc, anh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của Hoàng Thanh Sam.
Một đêm mất đi vợ con ở bên nhiều năm, mất đi bạn thân, và cả những môn đồ đệ tử luôn coi như là con đẻ, sản nghiệp gầy dựng nửa đời cũng tan thành cho bụi.
Chẳng trách, Hoàng Thanh Sam lại nản lòng thoái chí như vậy.
"Ông Hoàng, ân tình của ông với nhà họ Tề, tôi đã khắc ghi", Lâm Ẩn nghiêm giọng nói: "Nợ máu này, tôi sẽ báo thù thay ông".
Nghe thế, Hoàng Thanh Sam bỗng ngẩng phắt đầu nhìn Lâm Ẩn, trong đôi mắt lạc lối lóe lên tia sáng, như thể vừa thấy được sợi hy vọng nào đó.
Nhân vật tầm cỡ như Lâm Ẩn mà đã mở miệng, có lẽ sẽ thật sự báo thù cho ông ấy được.