Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 531: Mượn sức




“Hừ!”, Công Tôn Thu Vũ không phục hừ một tiếng: “Anh họ đang xem thường em à?”.

“Lần này em đến thủ đô là theo ý của ông nội em, để em chịu trách nhiệm xử lý việc làm ăn của nhà họ Công Tôn ở thành Thiên Long! Em có quyền quyết định!”, Công Tôn Thu Vũ ưỡn ngực, cực kỳ tự hào nói.

Đúng thế, cô ấy rất tự hào vì có được quyền lực lớn như vậy trong nhà Công Tôn! Một mình làm chủ việc làm ăn ở thành Thiên Long, quan hệ lợi và hại trong đó đã đủ lớn rồi.

Cho dù đối nội hay đối ngoại, trong tay nắm một cái bánh ngọt có lợi ích như thế, khi nói chuyện với ông trùm của các gia tộc lớn, chắc chắn địa vị của Công Tôn Thu Vũ sẽ cao hơn.

“Ông nội em giao việc làm ăn ở thành Thiên Long cho em xử lý?”, Lâm Ẩn nhíu mày, khó hiểu nói.

Anh đánh hơi được ý nghĩa sâu xa trong hành động của Công Tôn Tòng Long.

“Đúng vậy! Anh họ, anh cũng đừng đối xử với em như cô gái nhỏ nữa. Tốt xấu gì người ta cũng tốt nghiệp tiến sĩ học viện kinh doanh hàng đầu thế giới đấy nhé?”, Công Tôn Thu Vũ tự hào nói: “Thật sự cho rằng em không biết gì cả? Cũng không xử lý được những chuyện làm ăn này à?”.

“Được”, Lâm Ẩn hứng thú nói: “Vậy anh rất muốn xem tiến sĩ có nhận xét cao siêu gì với thành Thiên Long không? Sẵn lòng lắng nghe”.

Công Tôn Thu Vũ trợn mắt liếc Lâm Ẩn một cái: “Anh họ, em đã có chuẩn bị cả rồi, bây giờ thủ đô đều nhìn chằm chằm thành Thiên Long, năm gia tộc lớn nhất và mấy thế gia hàng đầu đều tham gia vào. Nói thật, với thực lực trong giới kinh doanh của các gia tộc lớn, cho dù ai đến triển khai hoạt động kinh doanh của thành Thiên Long cũng không phải chuyện khó khăn gì. Quan trọng ở chỗ nên phân phối tài nguyên và lợi ích thế nào”.

“Ừm, em nói không sai, nói tiếp đi”, Lâm Ẩn cười ra hiệu cho Công Tôn Thu Vũ nói tiếp.

Anh cũng muốn nghe xem Công Tôn Thu Vũ còn có ý kiến hay ho gì.

Cô ấy dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Giới kinh doanh ở thủ đô có quy tắc ngầm, giá trị thị trường của thành Thiên Long này chỉ có hội thương mại của thủ đô có quyền quyết định, nhà Công Tôn chúng em cũng chỉ có một phần nhỏ nhoi ở hội thương mại thôi.

“Cho nên dù cuối cùng ai lấy được quyền sở hữu thành Thiên Long, chỉ cần nhà họ Công Tôn chúng em không tham thì sẽ có thể lấy được một ít tiền lãi của thành Thiên Long”, Công Tôn Thu Vũ chậm rãi phân tích.

“Ý của em là, hình như anh họ rất vừa ý thành Thiên Long. Nhà họ Công Tôn chúng em sẵn lòng hợp tác với anh, nhưng anh chịu cho nhà Công Tôn bao nhiêu lợi ích đây?”, Công Tôn Thu Vũ nghiêm túc nói: “Đây cũng là ý của ông nội em, ông ấy muốn hợp tác với anh”.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, Công Tôn Thu Vũ nói không sai.

Đúng là địa vị và sức ảnh hưởng của nhà Công Tôn ở ngay đó, chỉ cần yên phận lấy chút tiền lãi ở thành Thiên Long thì sẽ không ai nhằm vào bọn họ cả.

Nhưng là một trong những nhà thế phiệt đứng đầu thủ đô, sao nhà Công Tôn có thể không có chút dã tâm nào được?

Chuyện cả thế giới đều đang tranh giành, bạn không định tranh giành thì bạn ngồi trên người ta kiểu gì?

Nhà Công Tôn không thể nào không hiểu đạo lý này được.

Bây giờ tình cảnh ở thủ đô cực kỳ phức tạm, nói tóm lại là nhà họ Tề và nhà họ Từ tuyên bố khai chiến thẳng mặt.

Nhà Công Tôn tham gia vào trận đấu của thành Thiên Long trừ khi mạo hiểm tự mình tạo ra một phe cánh.

Nếu không đó chỉ là một vấn đề chọn đội rất đơn giản thôi.

Rất rõ ràng nhà Công Tôn muốn đứng về phía mình.

“Hiệu quả và lợi ích kinh tế của thành Thiên Long, nói cách khác là số thị phần đều không quan trọng với cá nhân anh”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Anh chỉ muốn quyền khống chế tuyệt đối của thành Thiên Long thôi”.

“Cho nên nếu nhà Công Tôn của em đứng về phía anh. Thị phần của nhà Công Tôn sẽ ngang bằng với nhà họ Tề và nhà họ Ninh”, Lâm Ẩn dứt khoát nói.

Nghe vậy, Công Tôn Thu Vũ trầm ngâm phân tích ý trong lời nói của Lâm Ẩn.

Cô ấy cũng biết bây giờ nhà họ Tề và nhà họ Từ công khai đấu đá nhau. Ai cũng biết nhà họ Ninh cũng là thế lực trong tay anh họ.

Anh họ muốn để nhà Công Tôn có lợi ích ngang bằng với nhà họ Tề và nhà họ Ninh đã xem như rất có thành ý rồi.

Về chuyện anh họ nói anh muốn có quyền khống chế tuyệt đối.

Ý của anh rất rõ ràng, cái này giống như ông trùm xã hội cũ của thủ đô vậy, ông trùm đều phải nắm một ít cổ phần hoặc tạo tên tuổi trong công ty tập đoàn của tất cả các ngành nghề ở thủ đô.

Ông trùm có thể không kiếm tiền, nhưng địa vị thống trị nhất định phải rõ ràng, khiến cả thiên hạ đều biết các ngành nghề đều do anh quyết định.

“Em hiểu ý anh. Anh họ, em sẽ chuyển lời với ông nội, em nghĩ ông sẽ đồng ý thôi”, Công Tôn Thu Vũ nghiêm túc nói.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, nghiêm mặt nói: “Thu Vũ, thật ra anh đề nghị em không nên dính dáng quá sâu vào mấy chuyện này”.

“Em rất thông minh, nhưng vẫn chưa gặp một vài thủ đoạn đen tối trên đời này đâu”.

“Ở thủ đô, anh sẽ chăm sóc em chu đáo. Nhưng ở nơi khác, việc làm ăn lớn như thế, nhà Công Tôn không thể để em ra mặt được”.

Công Tôn Thu Vũ gật đầu, cười nói: “Em biết rồi anh họ, anh đừng cứ ra dáng ông cụ non thích dạy dỗ người ta mãi nữa”.

“Những gì anh nói em đều hiểu, lần này là được nhờ anh họ rồi. Anh họ anh thật tốt!”, Công Tôn Thu Vũ làm nũng nói: “Nếu đổi lại người khác đến bàn, đoán chừng anh họ cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy đúng không? Thật ra đây cũng là ý của ông nội em, dù sao lần trước ở tỉnh Cao Dương anh họ với bác hai của em cũng không hoà thuận gì”.

“Được rồi, chuyện thành Thiên Long em về chuyển lời với ông nội em rồi xác định lại đi, em ở thủ đô cứ chơi đùa thoải mái. Bên phía ông ngoại, hai ngày nữa anh sẽ tranh thủ thời gian đưa em đến núi Tử Long một chuyến”, Lâm Ẩn nói.

“Được, cảm ơn anh họ”, Công Tôn Thu Vũ ngoan ngoãn nói.

Lâm Ẩn ngẫm nghĩ, nhìn về phía Ninh Khuyết ở xa xa, chậm rãi đứng dậy.

“Thu Vũ, Sở Sở, hai người ăn uống thoải mái đi, anh còn có việc phải sắp xếp”, Lâm Ẩn nói một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết gật đầu đi theo anh.

Một lát sau.

Lâm Ẩn dẫn Ninh Khuyết đi vào trong phòng bao ở sảnh bên của nhà hàng.

Lâm Ẩn ngồi xuống, bưng ấm trà lên rót hai tách trà.

“Sếp Lâm, tài liệu về thành Thiên Long ngài kêu chuẩn bị đã đầy đủ cả rồi”, Ninh Khuyết nghiêm túc nói, lấy một hộp đen từ trong túi áo ra để lên bàn.

Ông ấy biết rõ hôm nay sếp Lâm bảo mình đến thành Thiên Long là có chuyện lớn muốn sắp xếp.

Trận chiến giữa sếp Lâm và nhà họ Từ khiến cả thủ đô bàn tán xôn xao, lòng người hoảng sợ.

Bên phía Vu Tắc Thành đã bắt đầu dọn dẹp vùng xám giúp sếp Lâm, thể hiện bản lĩnh ở khu Hoa Dương rồi.

Còn ông ấy nắm giữ cơ ngơi to lớn của nhà họ Ninh giúp sếp Lâm, không thể nào không làm chuyện gì được.

“Ngồi xuống nói chuyện”, Lâm Ẩn tựa lên ghế sofa lạnh nhạt nói.

Ninh Khuyết nề nếp ngồi xuống, bưng một tách trà lên.

“Ninh Khuyết, mấy chuyện tôi giao cho ông lúc trước ông đều làm rất tốt”, Lâm Ẩn uống hồng trà, chậm rãi nói.

“Lần này, tôi định giao hết tất cả mọi chuyện ở thành Thiên Long cho ông tự tay làm. Chuyện này rất lớn, ông có dám nhận không?”.