“Anh Cung, chuyện kinh doanh của Lâm Ẩn anh giao cho tôi, tôi đã bảo đội ngũ đi xử lý rồi”, Park Kim Hoon nói: “Chỉ cần có sự phối hợp từ các thế lực trong thủ đô, kế hoạch lật đổ việc kinh doanh của Lâm Ẩn sẽ không có vấn đề gì cả”.
Lúc nói ra những lời này, gương mặt Park Kim Hoon có vẻ rất tự tin.
Bởi vì ông ấy có đủ tài lực, tự tin rằng mình sẽ thành công.
Cung Cửu khẽ gật đầu, ông ta nhìn sang Từ Bạch Hạc rồi nói: “Chú em Bạch Hạc, mối quan hệ trong cái lĩnh vực ở thủ đô thì phải chú đi lôi kéo rồi”.
“Nhà họ Từ của các người rất có tiếng nói trong thế giới ngầm và vùng xám ở thủ đô kia mà”, Cung Cửu nói chậm rãi: “Phải trông vào thủ đoạn của chú để đối phó với thế lực ngầm của Lâm Ẩn trong thủ đô đấy”.
“Anh Cung Cửu, anh đã lăn lộn mấy mươi năm trong thủ đô, mối quan hệ trên các phương diện của anh đều rất vững chắc. Chẳng qua Lâm Ẩn chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Tề, ráng sức quay về thủ đô mà thôi, một mình cậu ta nuốt nhiều miếng bánh gatô như thế, đã có nhiều người ngấm ngầm không phục cậu ta từ lâu rồi”, Từ Bạch Hạc nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Chỉ có điều thiếu một người cầm đầu như anh đứng ra kêu gọi để mọi người hưởng ứng”.
“Còn có một chuyện nữa, anh Cung, Lâm Ẩn là người âm thầm nắm quyền nhà họ Ninh. Anh định đối phó nhà họ Ninh như thế nào?”, Từ Bạch Hạc nghiêm mặt lại.
Cung Cửu cười cười, gương mặt ông ta lộ ra vẻ hung dữ: “Nhà họ Ninh đã là cá trong rọ của tôi rồi. Bởi vì Lâm Ẩn đột nhiên xuất hiện nên mới khiến cho tất cả mọi kế hoạch của tôi bị xáo trộn!”.
“Không phiền chú phải ra tay xử lý nhà họ Ninh, tôi tự có sắp xếp của mình”, Cung Cửu đanh giọng lại.
Nguồn gốc của mối thù giữa ông ta và Lâm Ẩn xuất phát từ chuyện liên quan đến nhà họ Ninh lúc trước.
Cung Cửu đã bỏ ra cái giá đắt, tốn hết công sức mới dìu dắt Ninh Tông Đạo lên đến chiếc ghế người đứng đầu nhà họ Ninh, còn giam cầm cụ Ninh lại, thấy mình sắp sửa thôn tính được Ninh thị ở thủ đô đến nơi rồi.
Ai dè Lâm Ẩn đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn hết mọi kế hoạch của ông ta, khiến cho công sức của ông ta trở thành công cốc!
Phải biết rằng, kế hoạch nhắm đến nhà họ Ninh không phải là chuyện riêng của một mình Cung Cửu ông ta, mà là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của đạo Thiên Cơ Phù Tang nhắm vào Long Quốc, không ngờ lại thất bại rồi! Không thể nào tính toán hết được sự tổn thất trong ấy!
“Ngày mai tôi sẽ sai người chuyển lời cho Lâm Ẩn, nói cho cậu ta biết thuốc giải dành để cứu ông nội cậu ta đang nằm trong tay tôi”, Cung Cửu nở nụ cười tự tin, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng: “Tôi sẽ cho cậu ta thời gian ba ngày để suy nghĩ, nếu như muốn cứu ông nội của mình thì phải dẹp đi mọi sự sắp xếp trong thủ đô, từ bỏ sản nghiệp và thế lực của mình rồi rời khỏi thủ đô”.
Nghe thấy thế, gương mặt của Park Kim Hoon và Từ Bạch Hạc đều thay đổi.
“Chuyện này…”, Từ Bạch Hạc do dự một lúc, ông ngạc nhiên: “Anh Cung, anh uy hiếp Lâm Ẩn thẳng thừng như thế thì cậu ta sẽ trúng bẫy à?”.
“Lâm Ẩn là một người ác độc nhẫn tâm, gần như mất hết tính người. Ban đầu nhà họ Từ bị tàn sát cũng không thấy cậu ta ra mặt”, Từ Bạch Hạc ngập ngừng: “Với lại Lâm Ẩn đã rời khỏi nhà họ Tề nhiều năm rồi, ban đầu mẹ của cậu ta bị đuổi đi đấy”.
“Cứ coi như lão Tề Vấn Đỉnh ấy chết đi cũng không thể tạo ra ảnh hưởng lớn với Lâm Ẩn đâu. Anh lấy tính mạng của lão Tề ra để uy hiếp Lâm Ẩn, muốn Lâm Ẩn từ bỏ tiền của và thế lực to ngút trời của mình, theo tôi nghĩ cậu ta sẽ không chịu đâu”, Từ Bạch Hạc suy đoán.
Nói đùa cái kiểu gì thế, tiền bạc mà Lâm Ẩn nắm trong lòng bàn tay có thể khiến cho vô số người điên cuồng.
Trong những gia đình giàu sang quyền quý làm gì có tình cảm sâu đậm?
Nếu như bắt Từ Bạch Hạc ông giết cụ nhà mình để lấy số tài khoản kếch xù của Lâm Ẩn, ông cũng sẽ ra tay mà không hề chớp mắt.
Lâm Ẩn nào có phải đồ ngu ngốc, sao cậu ta lại đồng ý với điều kiện này kia chứ?
“Ha ha ha, chú em Bạch Hạc, chú đoán sai hướng rồi”, Cung Cửu nói chậm rãi: “Theo như tôi biết, mặc dù Lâm Ẩn đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu nhưng cậu ta vẫn rất thương ông nội của mình. Hơn nữa, thoạt đầu lúc nhà họ Tề bị tàn sát, Lâm Ẩn vẫn chưa về thủ đô nên chưa biết được”.
“Bởi thế, Lâm Ẩn không tìm được cách giải độc trên người ông nội mình, rất có thể cậu ta sẽ chấp nhận điều kiện mà tôi đưa ra”, Cung Cửu khẳng định
“Từ từ đã, anh Cung”, Park Kim Hoon khẽ nhíu mày lại, ông ấy nói: “Lẽ nào kế hoạch của anh chỉ là khiến cho Lâm Ẩn rời khỏi vũ đài thủ đô, cướp hết mọi sản nghiệp và thế lực của cậu ta thôi sao? Đây không phải là mục tiêu cuối cùng của tôi”.
“Chuyện tôi muốn làm là giết chết thằng Lâm Ẩn này đi, để cho nó vĩnh viễn biến mất khỏi nhân gian”, giọng nói của Park Kim Hoon lạnh tanh.
Cung Cửu mỉm cười, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, Lâm Ẩn phải chết!”.
“Với loại người như Lâm Ẩn, nếu như chúng ta không diệt cỏ tận gốc, để cậu ta sống chỉ tổ lưu lại hậu họa mà thôi. Tôi nghĩ mọi người ngồi đây đều hiểu rõ chuyện này”.
“Chỉ có điều, chúng ta phải khó khăn lắm mới có thể giết chết người này được”, Cung Cửu nói chậm rãi: “Tôi đã lấy tính mạng Tề Vấn Đỉnh ra uy hiếp cậu ta, đây chỉ là nước cờ đầu tiên, cho dù Lâm Ẩn có làm gì thì cậu ta cũng sẽ rối trí”.
“Trận đấu của những người đạt đến đẳng cấp như chúng ta, có nhiều lúc sống chết chỉ là tiểu tiết mà thôi”.
“Cho dù Lâm Ẩn có chấp nhận điều kiện tôi đưa ra hay không thì tôi đều có cách xử lý cậu ta, cậu ta cũng sẽ không lấy được thuốc giải thật sự. Chúng ta đã nhanh chân chiếm được cơ hội tốt, nắm quyền chủ động vĩnh viễn”.
Cung Cửu bật cười, nói với vẻ tự tin.
“Hơn nữa tôi có thể tiết lộ một thông tin cho hai người, người trong đạo Thiên Cơ Phù Tang của chúng tôi đã âm thầm đến thủ đô”, Cung Cửu nói khẽ: “Tôi đã lên kế hoạch chặt chẽ, cho số lượng lớn cao thủ đi mưu sát Lâm Ẩn”.
“Hai người…”.
……
Ngày kế.
Lâm Ẩn về đến thủ đô, một thành phố xa hoa đẹp đẽ.
Sau khi xuống xe, đội xe của Vu Tắc Thành đã đợi sẵn ngoài sân bay.
Lâm Ẩn dẫn theo Lý Bộc vào ngồi trong chiếc Bentley đen của Vu Tắc Thành.
Chiếc xe nhanh chóng chạy ra con đường phồn hoa, đi thẳng về núi Tử Long.
“Sếp Lâm, đột nhiên tối qua xảy ra chuyện, đây là một tin xấu”.
Vu Tắc Thành ngồi ở hàng ghế phó lái, hắn nói với vẻ mặt nặng nề.
Lâm Ẩn ngồi nghiêm chỉnh ở hàng ghế sau, gương mặt anh lạnh lẽo tột cùng.
“Nói đi, tin gì”, Lâm Ẩn lạnh lùng lên tiếng.
“Sếp Ẩn, tối qua đột nhiên Đường Hôi mất tích khỏi khu Hoa Dương, tôi nghe bọn đàn em nói lại rằng Đường Long có hẹn với Viêm Long, cuối cùng không liên lạc được với gã nữa”, Vu Tắc Thành nói với giọng nặng trĩu: “Ngoài chuyện đó ra, những người tôi sắp xếp ở khu Hoa Dương có người chết, có người bị thương, sản nghiệp trên các phương diện đều bị tổn thất nặng nề, đã bị xử lý hết cả rồi”.
“Thủ đoạn nhanh nhẹn và ác liệt như thế, có thể thấy cao thủ đã ra tay. Chứ bằng không mỗi mình Viêm Long thôi thì chẳng làm nổi đâu, cũng không có lá gan ấy”, Vu Tắc Thành phân tích.
“Tôi biết rồi”, Lâm Ẩn khẽ gật đầu, gương mặt anh không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Lâm Ẩn, thủ phạm còn ra tay với cụ nhà Tề Vấn Đỉnh, còn có chuyện gì khiến hắn còn kiêng dè kia chứ.
Lần này thế lực của đối thủ rất hùng mạnh, sóng gió lại nổi lên trong thủ đô.