Tin tức của Vu Tắc Thành truyền đến, đã động đến lòng Lâm Ẩn.
Cả đời Lâm Ẩn, chỉ còn một mình ông nội là Tề Vấn Đỉnh còn sống.
Ông nội đột nhiên phát bệnh phải nhập viện, còn không biết có phải bị người khác tính kế không.
Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại đến người thân của mình.
“Vu Tắc Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lâm Ẩn nghiêm giọng hỏi.
“Anh Ẩn, thật sự là mấy ngày nay thủ đô không được yên bình lắm, phía nhà họ Tề lại nổi lên, dường như vẫn chưa phục chuyện lần trước lắm”, Vu Tắc Thành giọng ngập ngừng nói tiếp: “Sức khỏe của cụ vẫn luôn rất tốt, lần này đột nhiên phát bệnh, phía bệnh viện vẫn chưa tra ngay ra được nguyên nhân, tôi thấy có vài điểm kì lạ”.
“Ngoài ra, bên khu Hoa Dương xảy ra vài chuyện, vài anh em đã chết, tôi nghi ngờ là do nhà họ Từ làm, hiện giờ đã phái Đường Hôi qua đó giải quyết, còn chưa biết tình hình cụ thể ra sao”, Vu Tắc Thành chầm chậm nói.
Sắc mặt Lâm Ẩn dần trở nên lạnh lùng, xem ra ở thủ đô đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Những gia đình giàu có hiển hách ở thủ đô dường như vẫn chưa phục anh.
Nghĩ một chút, Lâm Ẩn hỏi tiếp: “Trước đây tôi bảo ông để ý đến công ty Hoa Anh Đào và tập đoàn Thất Tinh của nước Cao Lệ, có thấy động tĩnh gì không?”.
“Anh Ẩn, không ngoài dự đoán của anh, công ty Hoa Anh Đào và tập đoàn Thất Tinh đúng là có chút động tĩnh. Phía công ty Hoa Anh Đào bỗng nhiên mở rộng thị trường tại thủ đô, mà tập đoàn Thất Tinh lại càng khoa trương lập nhãn hiệu ở thủ đô, tổng bộ tập đoàn Thất Tinh cũng tiến vào đây rồi”, Vu Tắc Thành nghiêm túc báo cáo.
Khóe miệng Lâm Ẩn cong lên thành một nụ cười lạnh.
Tài phiệt Thất Tinh của nước Cao Lệ quả nhiên vẫn không nuốt được cục tức ban đầu đó, chủ tịch Thất Tinh Park Kim Hoon coi bộ nhất định phải giúp con trai xả nỗi hận này.
Cũng được, những thế lực đó ở thủ đô cũng phải thanh toán một lượt, nếu không lại thật sự coi anh như “đồ giả” rồi.
“Vu Tắc Thành, ông lập tức đưa người đi canh gác cho cụ ở bệnh viện, coi chừng kĩ động tĩnh phía nhà họ Từ, hôm nay tôi sẽ bay về thủ đô”, Lâm Ẩn nghiêm giọng giao việc.
“Vâng!”.
Tắt điện thoại, Lâm Ẩn nhìn về phía biệt thự, sắc mặt phức tạp, ánh mắt dần trở nên thâm sâu.
Trầm mặc hồi lâu.
Lâm Ẩn mở miệng.
“Kỳ Mạt, rất nhiều chuyện không giống như em nghĩ đâu. Bên chỗ ông nội anh có việc gấp, đợi anh, anh vẫn sẽ quay lại”.
Phía trong biệt thự vẫn không có lời hồi đáp nào.
Ánh mắt Lâm Ẩn khẽ trùng xuống, trầm mặc hồi lâu, sau đó quay lưng đi.
“Thẩm Tam, đến sân bay”.
Lâm Ẩn nói một câu, Lý Bộc mở cửa xe, anh ngồi lên ghế phía sau xe.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Tam quay đầu xe, xe rời khỏi biệt thự Tuyết Long.
Dường như nghe được tiếng xe rời đi.
Trong phòng ở lầu hai của biệt thự, rèm cửa được mở ra, Trương Kỳ Mạt đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng xe đã đi xa.
Cô buông mí mắt, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Lâm Ẩn...”.
Trương Kỳ Mạt tự nỉ non nói, ánh mắt sâu thẳm phức tạp, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
...
Trên con phố phồn hoa, người xe tấp nập, Thẩm Tam lái xe phi nhanh trên đường.
Ở ghế phía sau xe, sắc mặt Lâm Ẩn như hồ nước tĩnh lặng.
Bệnh của cụ quá đột xuất, việc ở thủ đô nhất định phải đi xử lý ổn thỏa.
Lần này, đã làm rối hết kế hoạch của anh.
Về phía Kỳ Mạt, có lẽ nên để cô ấy tự bình tĩnh một thời gian cũng tốt.
“Lý Bộc, ông về thủ đô với tôi đi, bên cạnh cụ, cũng đang thiếu một người chăm sóc”, Lâm Ẩn nói.
Lý Bộc ngồi ở ghế lại phụ sắc mặt có chút thay đổi, gật đầu: “Cậu chủ, tôi đều nghe cậu sắp xếp. Tôi cũng muốn về thủ đô thăm cụ”.
Lâm Ẩn gật đầu, nói tiếp: “Thẩm Tam, chuyện bên phía thành phố Thanh Vân này, anh nhất định phải trông chừng kĩ”.
“Anh và Tưởng Kỳ, cùng nhau giải quyết ổn thỏa mọi việc, quan trọng nhất là, không để Trương Kỳ Mạt xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào”.
“Sếp Lâm, anh cứ yên tâm đi thủ đô giải quyết công việc, về phía thành phố Thanh Vân, em và Tưởng Kỳ sẽ giải quyết hết”, Thẩm Tam giọng nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, sau khi giao phó công việc, anh cầm điện thoại bảo mật ra gọi một cuộc điện thoại.
Là gọi cho Ninh Khuyết.
Sau hai tiếng tút tút.
Có người nhấc máy.
“Đại trưởng lão, cậu có gì dặn dò sao?”, đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói cung kính của Ninh Khuyết.
Từ sau khi được Lâm Ẩn giúp đỡ ngồi lên vị trí chủ nhà họ Ninh, Ninh Khuyết đã phục Lâm Ẩn sát đất, nói không hề khoa trương, nếu Lâm Ẩn bảo ông ta đi xuống biển lửa, ông ta cũng không do dự mà nhảy xuống.
“Chuyện của nhà họ Ninh, ông chỉ đạo thế nào rồi?”, Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi.
“Còn uy nghiêm của đại trưởng lão ở đây, trong nội bộ nhà họ Ninh không ai dám phản đối tôi. Sản nghiệp của nhà họ Ninh, đang lần lượt vận hành”, Ninh Khuyết nghiêm túc nói.
“Rất tốt”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Ông hãy điều động ám vệ nhà họ Ninh, điều tra rõ, bệnh tình của cụ, có phải dấu tích của ai đó để lại. Là ai đã làm, không từ mọi giá để điều tra”.
“Vâng, tôi lập tức phái người đi điều tra!”, Ninh Khuyết kích động nói.
Chuyện cụ nhà họ Tề bệnh nặng, hiện giờ vẫn đang bị phong tỏa, trước đó Ninh Khuyết vẫn chưa nghe được tin tức gì.
Dám ra tay với cụ Tề Vấn Đỉnh, có thể thấy, lần này ở thủ ẩn giấu một âm mưu vô cùng lớn.
Tắt điện thoại, Lâm Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ vô vàn chuyện.
Lần này về thủ đô, anh vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm.
Chuyện của Long Phủ, vẫn luôn phải phòng bị.
Mối thù của nhà họ Tề, vẫn chưa báo được.
Hắc Long Vương vẫn luôn đứng chỗ tối theo dõi.
Hiện nay, bản thân có vẻ như giàu có không ai bì nổi, thế lực ngút trời, ở tỉnh Đông Hải có Thẩm Tam và Tưởng Kỳ, ở Cảng Thành có Chris trông coi, ở thủ đô cũng có Vu Tắc Thành và Ninh Khuyết giúp đỡ giải quyết công việc.
Nhìn như, tiền tài và thế lực đã lên đến đỉnh cao.
Nhưng, trong lòng Lâm Ẩn hiểu rõ.
Đối mặt với sự tồn tại to lớn của Long Phủ, những sản nghiệp phù phiếm hoàn toàn sẽ không chịu được một đòn đả kích.
Anh muốn dành lại Long Phủ, không những phải thỏa hiệp với ngài Cố mà còn phải tiếp tục bố trí những thế lực ngầm.
Đang suy nghĩ, Thẩm Tam đã lái xe đến gần sân bay quốc tế Thanh Vân.
...
Cùng lúc đó.
Thủ đô, khu Hoa Dương.
Ở trong một tòa nhà giải trí rạng rỡ ánh đèn tại thành phố phồn hoa náo nhiệt.
Trên hành lang trải thảm đỏ, những vệ sĩ mặc vest xếp thành hàng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo jacket đen, dẫn theo vài người đàn ông mặc áo đen, đi trên hành lang, đến trước một phòng ăn sang trọng.
“Hùng Gia, Viêm Gia đang đợi anh ở bên trong”.
Một người vệ sĩ canh cửa mặc vest lạnh lùng nói, dơ tay ra hiệu.
Đường Hôi khẽ chau mày, hừ một tiếng, đưa theo vài tên đàn em đi vào.
Đường Hôi nghe theo sự sắp xếp của Vu Tắc Thành, đưa theo vài vệ sĩ cốt cán đến khu Hoa Dương trước để giải quyết công việc.
Chính là vì Viêm Long khi trước từng bị anh Ẩn đánh bại, không biết tại sao lại gây chuyện, còn gây sóng gió ở khu Hoa Dương, đến khắp nơi giành các vụ làm ăn kinh doanh ở vùng xám.
Hôm Nay, Viêm Long còn khoa trương hơn, chủ động hẹn gã qua nói chuyện.
Đường Hôi đi vào phòng ăn sang trọng, ở trong đó bày một bàn ăn lớn, trong tay Viêm Long nắm giữ những vụ làm ăn ở vùng xám, mắt lim dim hút thuốc.
“Viêm Long, mày muốn tìm cái chết đúng không? Lần trước anh Ẩn đã cho mày nếm mùi rồi, đến người nhà họ Từ cũng không dám đối đầu, mày còn dám nhảy ra tìm cái chết?”, Đường Hôi lạnh lùng hỏi.
Khóe miệng Viêm Long lộ ra nét cười lạnh: “Đường Hôi à Đường Hôi, mày nghĩ chuyện lần trước, nhà họ Từ sẽ bỏ qua sao? Anh Ẩn nhà chúng mày, cũng hơi quá đáng rồi!”.
Vừa nói, Viêm Long vừa gõ gõ điếu thuốc, rất nhanh, một người Đảo Quốc mặc áo sơ mi xám, thân hình vừa lùn vừa gầy, âm thầm xuất hiện từ trong bóng tối.
“Cậu là đàn em của Lâm Ẩn, Đường Hôi? Xin chào, tôi là Cung Cửu”.