Chuyện ở buổi tiệc của nhà họ Chu, rất nhanh đã truyền khắp giới thượng lưu thành phố Thanh Vân.
Vô số người ở thành phố Thanh Vân đều kinh ngạc vì chuyện này, tên phế vật Lâm Ẩn nổi tiếng toàn thành phố, vậy mà lại có bản lĩnh lớn như thế.
Vậy mà lại là cậu Ẩn ở thủ nổi tiếng khắp bốn bề?
Tin tức chấn động này khiến cho vô số người cảm thấy kinh hãi trong lòng, suy nghĩ xem trước đây bản thân có đắc tội gì với Lâm Ẩn không.
Lại càng nhiều người, suy nghĩ chuẩn bị một món quà thật tốt, để bái kiến vị Phật lớn Lâm Ẩn này.
Thậm chí có nhiều gia đình danh giá, đã bàn bạc làm sao để đưa thiên kim cành vàng lá ngọc nhà mình đến trước mặt Lâm Ẩn.
Dù sao thì, Lâm Ẩn vừa ly hôn với Trương Kỳ Mạt, nếu có thể có quan hệ thân thích với nhân vật lớn như vậy, chẳng phải là vận may lớn sao, về sau sẽ là gà hóa phượng hoàng ở tỉnh Đông Hải, không ai dám động vào.
Chỉ trong một đêm.
Tình thế ở thành phố Thanh Vân đã thay đổi.
Trong một đêm, gia đình danh giá tồn tại sừng sững hàng trăm năm ở thành phố Thanh Vân - nhà họ Chu - một trong ba gia tộc lớn, bị Thẩm Tam và Tưởng Kỳ liên kết lại với nhau, xóa bỏ hết các tay chân ở thành phố Thanh Vân và thanh toán hết toàn bộ tài sản.
Chỉ trong 24 giờ ngắn ngủi, nhà họ Chu tán gia bại sản, mất hết mọi sức ảnh hưởng, thậm chí người nhà họ Chu không còn xuất hiện ở thành phố Thanh Vân nữa.
Chỉ vì, nhà họ Chu đắc tội với cậu Ẩn.
Một câu nói, san bằng một gia tộc.
Trưa hôm đó, tại phòng làm việc của tổng giám đốc tại khách sạn lớn Thanh Vân.
Lâm Ẩn ngồi thẳng trên ghế lớn, trong tay cầm một ly hồng trà, trên mặt không bộc lộ bất cứ biểu cảm gì.
Mọi chuyện ở thành phố Thanh Vân, trong mắt anh đều không quan trọng, anh chỉ quan tâm đến Kỳ Mạt.
Chuyện đến bước này, vẫn không gọi điện được cho Trương kỳ Mạt.
Bên phía tập đoàn đá quý Kỳ thị, nghe nói Kỳ Mạt cũng không quay lại để chỉ đạo công việc, dường như không muốn có bất cứ liên quan gì với anh nữa.
Trong lòng Lâm Ẩn không hiểu, Kỳ Mạt đang nghĩ gì trong lòng.
Cộc cộc.
Lúc này, hai tiếng gõ cửa truyền tới.
Tưởng Kỳ và Thẩm Tam xếp hàng đi vào, hai người đem theo một chiếc vali màu bạc, cung kính đặt trên bàn trước mặt Lâm Ẩn, sau khi mở ra, bên trong là những tài liệu và danh sách.
“Sếp Lâm, theo sự sắp xếp của cậu, tôi đã thanh toán toàn bộ những tài sản dưới tên nhà họ Chu, người nhà họ Chu không có bất cứ phản kháng nào”, Trưởng Kỳ nghiêm mặt báo cáo.
“Sếp Lâm, theo sự sắp xếp của anh, em đã đưa tất cả người nhà họ Chu ra nước ngoài, trước khi đi họ cũng không có lời oán giận nào, chỉ nói cảm ơn sếp Lâm đã cho họ một con đường sống”, Thẩm Tam cũng báo cáo.
“Làm tốt lắm”, Lâm Ẩn khẽ gật đầu.
Chu Bình đã gây ra chuyện lớn như vậy, trong lòng người nhà họ Chu sớm đã có tính toán.
Tưởng Kỳ và Thẩm Tam đích thân ra mặt, người nhà họ Chu còn ai dám phản kháng chứ, kết cục của phản kháng, cũng chỉ là bị nhẫm chết hết.
“Ngoài ra, sếp Lâm, nghe nói sau khi cậu quay về, Vương Hồng Lăng của nhà họ Vương có đến tìm cậu, muốn hẹn gặp cậu, cậu xem...”, Tưởng Kỳ nghiêm mặt hỏi, chuyện này vô cùng kiêng kị, không dám tự mình làm chủ.
Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà, thờ ơ nói: “Không cần để ý đến cô ta”.
Suy nghĩ một lát, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Tưởng Kỳ, những chuyện còn lại của nhà họ Chu, ông giải quyết đi. Thẩm Tam, đi lấy xe, tôi phải về biệt thự Tuyết Long một chuyến”.
Vâng!”.
Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đều cung kính gật đầu.
Rất nhanh, bóng một chiếc xe Rolls-Royce đi ra từ khách sạn lớn thành phố Thanh Vân, đi về phía biệt thự Tuyết Long.
Thẩm Tam ngồi ở ghế lái nghiêm túc lái xe.
Lâm Ẩn ngồi dựa vào ghế phía sau, sắc mặt nặng nề.
Anh quyết định tự mình đi gặp Kỳ Mạt, nói rõ tất cả mọi chuyện.
Sau khi anh đi Cảng Thành, có rất nhiều chuyện hiểu lầm, có lẽ trong lòng Kỳ Mạt cũng không dễ chịu.
Cùng lúc đó, tại biệt thự Tuyết Long, nhà của Lâm Ẩn.
Trên bàn ăn, Trương Kỳ Mạt, Lư Nhã Huệ, Trương Tú Phong, ba người một nhà ngồi quây quần lại ăn cơm, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.
Lý Bộc đứng ở một bên phục vụ trà nước, nhìn Trương Kỳ Mạt, bộ dạng muốn nói mà lại thôi.
“Con gái à, trước đây con đều nói tốt cho Lâm Ẩn, có phải con đã sớm đã biết thân phận của cậu ấy?”, Lư Nhã Huệ mở miệng hỏi trước, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Vẻ mặt Trương Kỳ Mạt vẫn dửng dưng, bộ dạng mang đầy tâm sự, gật đầu, nói: “Con sớm đã biết rồi”.
“Hả? Con gái, con sớm đã biết thân phận của Lâm Ẩn, sao không nói cho mẹ và bố con? Sao còn giấu bố mẹ?”, Lư Nhã Huệ bỗng gấp gáp, khó hiểu hỏi.
“Con mà nói sớm Lâm Ẩn có tiền có thế như vậy, sao bố và mẹ có thể đuổi cậu ấy ra khỏi nhà họ Trương chứ? Trời ạ!”, Lư Nhã Huệ than thở nói, vô cùng tiếc nuối.
Đúng vậy, Lư Nhã Huệ quả thật rất đau lòng! Vậy mà lại bỏ qua cơ hội sống cuộc sống giàu sang, sao lại có thể đuổi Lâm Ẩn đi chứ?
“Mẹ, Lâm Ẩn có tiền có thế không, quan trọng với bố mẹ đến vậy sao?”, Trương Kỳ mạt nhíu mày nói: “Hơn nữa, trước đây con đã nói với hai người, rất nhiều chuyện ở công ty đều là do một mình Lâm Ẩn xử lý, nhưng, hai người có quan tâm đến những gì con nói sao? Hai người đều không tin”.
Trương Kỳ Mạt cũng cảm thấy đau đầu, sớm đã nói về năng lực của Lâm Ẩn với bố mẹ rồi, chỉ là hai người họ luôn có thành kiến, trước giờ không chịu tin.
“Hầy!”, Trương Tú Phong thở dài một tiếng: “Không ngờ tôi nhìn không ra, Lâm Ẩn có bối cảnh thâm sâu đến thế, khó trách năm đó cụ nhà cứ muốn cậu ấy ra nhập vào nhà họ Trương, cụ nhà quả thật có mắt nhìn. Chỉ là, sao Lâm Ẩn vẫn cam tâm ở rể nhà họ Trương mấy năm như vậy?”.
“Con cũng không hiểu, gia tộc của Lâm Ẩn cũng có thế lực ở thủ đô, trước đây quan hệ của anh ấy và gia tộc không tốt, hình như là vì bố anh ấy vì bị thù ghét mà bị giết chết, anh ấy vì báo thù, nên mới quay về thủ đô. Hơn nữa, anh ấy có cái khó của anh ấy, không đơn giản như bên ngoài đâu”, Trương Kỳ Mạt chậm rãi nói.
Về xuất thân từ nhà họ Tề ở thủ đô của Lâm Ẩn, lúc đó Trương Kỳ Mạt cũng đặc biệt đi nghe ngóng, biết được nhà họ Tề từng có thảm án diệt môn, trên dưới cả gia tộc đều bị giết, là Lâm Ẩn quay lại thủ đô mới vực dậy được nhà họ Tề.
Nhắc đến thì, hoàn cảnh của Lâm Ẩn cũng vô cùng thê lương.
“Bố mẹ, dù sao thì, bây giờ Lâm Ẩn cũng không liên quan gì đến nhà chúng ta rồi, hai người đừng hỏi thêm gì nữa. Mọi chuyện đều đã qua rồi”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói.
“Thế nào gọi là đã qua rồi? Kỳ Mạt, không phải Lâm Ẩn đó vẫn thích con hay sao? Con cũng có ý với cậu ấy, sao không thể quay lại được chứ?”, Lư Nhã Huệ khổ tâm khuyên bảo.
“Thế này đi, Kỳ Mạt, con không xuống nước được, vậy thì mẹ giúp con hẹn Lâm Ẩn đến nhà nói chuyện, bàn bạc cho kĩ, không phải được rồi sao? Hơn nữa, Lâm Ẩn vẫn còn quyến luyến con”, Lư Nhã Huệ nói.
“Đủ rồi! Mẹ! Mẹ coi con là người như thế nào?”, Trương kỳ Mạt tức giận nói, bỗng nhiên cảm xúc bộc phát.
“Mẹ, ban đầu người nói Lâm Ẩn không tốt là mẹ, người muốn đuổi anh ấy đi cũng là mẹ. Người bảo con ly hôn với anh ấy cũng là mẹ, bây giờ, người bảo con quay lại với anh ấy cũng là mẹ!”.
“Mẹ đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con chưa?”.
Sắc mặt Trương Kỳ Mạt vô cùng phức tạp, nói.
“Con đã quyết định rồi, con sẽ không qua lại gì với Lâm Ẩn nữa, con sẽ ly hôn với anh ấy.
“Tại sao chứ? Con gái à con bị ngốc sao?”, Lư Nhã Huệ khó hiểu hỏi.
“Con, con không muốn làm liên lụy đến anh ấy, Lâm Ẩn và con, là hai người của hai thế giới khác nhau...”, tâm trạng Trương Kỳ Mạt vô cùng suy sụp, nói nhỏ.