“Tôi đang làm một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào à? Ha ha ha! Lâm Ẩn, cái đồ vô dụng, anh đang hù dọa tôi đấy ư?”.
Chu Bình cười lạnh, anh ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ khinh thường.
“Tôi chỉ biết rằng mình đang làm một chuyện hết sức chính xác. Tôi muốn cưới Trương Kỳ Mạt!”, Chu Bình nói với vẻ ngạo mạn: “Anh có gì mà không phục? Cái đồ vô dụng như anh không xứng với Trương Kỳ Mạt, không xứng với người phụ nữ ưu tú như cô ấy đâu. Cứ coi như tôi muốn cướp người phụ nữ của anh đi, thế thì đồ vô dụng như anh có thể làm gì?”.
“Lâm Ẩn anh chỉ là một thằng con rể vô dụng có tiếng trong thành phố Thanh Vân mà thôi. Chẳng nên cơm nên cháo gì, không tiền bạc không quyền thế”, Chu Bình vênh mặt lên mà nói: “Tôi không thể hiểu được một thằng vô dụng như anh sống để làm chi? Đến người phụ nữ của mình cũng không chăm sóc nổi, biết không? Đồ vô dụng!”.
Sau khi nói dứt lời, Chu Bình nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ, anh ta cầm tách hồng trà lên chậm rãi thưởng thức.
Anh ta cho rằng Lâm Ẩn vào đây một cách đột ngột, còn giở giọng uy hiếp anh ta giữa chốn đông người, thế chẳng phải đã khiến anh ta mất mặt hay sao!
Hạng vô dụng này lấy gì để khiến anh ta mất mặt?
Nếu xét về thân phận, Lâm Ẩn nên quỳ xuống dập đầu trước anh ta mới đúng!
“Lâm Ẩn, thứ ngu xuẩn, câu đã nghe thấy chưa? Lẽ nào cậu chủ Chu Bình đã đánh giá sai cậu ư? Một thằng vô dụng như cậu thì có tư cách gì để đến phòng tiệc của nhà họ Chu? Đến chọc cười à?”.
“Ha ha, Lâm Ẩn, nếu như tôi là cậu thì bây giờ đã tìm một cây cột đập đầu chết quách cho xong. Đàn ông đàn ang mà vô dụng đến mức này thì sống để làm gì nữa hả? Sao không đi chết đi?”.
“Tôi nói chứ, hai bác Trương! Trước khi cái tên Lâm Ẩn này là đứa ở rể cho nhà hai người, mặc dù hai người đã đuổi cậu ta đi rồi, nhưng dù gì thì nhà hai người đã nuôi thằng vô dụng này mấy năm rồi đấy! Hai bác nói vài câu đi, đừng để cậu ta làm loạn ở đây, tự chuốc lấy nhục nhã nữa!”.
Lần này những vị khách ngồi ở đây đều đua nhau tâng bốc Chu Bình, sỉ nhục mỉa mai Lâm Ẩn đủ điều, bọn họ còn đề nghị và góp ý cho hai vợ chồng Lư Nhã Huệ.
Vừa nghe thấy khách khứa nói thế, sắc mặt vợ chồng Lư Nhã Huệ sa sầm.
Hai vợ chồng Lư Nhã Huệ nhìn Lâm Ẩn với vẻ chán ghét, bọn họ trừng to mắt, tương đối bất mãn.
Hành vi của Lâm Ẩn khiến cho hai người bọn họ bực bội trong lòng!
Rõ là cố ý đến nhà họ Chu làm hai người bọn họ khó xử, khiến cho bọn họ mất mặt.
“Lâm Ẩn, cái đồ vô liêm sỉ! Cậu đúng là thể loại lòng lang dạ sói! Nhà chúng tôi đã nuôi cậu nhiều năm như thế, không cầu xin cậu báo đáp cho chúng tôi, bây giờ con gái của chúng tôi đã ly hôn với cậu, tìm được chốn về mới rồi! Cái đồ vô dụng, không ngờ cậu lại còn đến đây gây rối? Muốn phá hoại chuyện vui của nhà chúng tôi chứ gì?”, Lư Nhã Huệ đanh giọng lại, gương mặt bà ấy toát ra vẻ bất mãn.
“Lâm Ẩn, tôi thật sự không thể ngờ được một người đàn ông như cậu mà lại vô liêm sỉ nhường này!”, Trương Tú Phong lên mặt dạy đời: “Cậu chủ Chu thua kém cậu ở phương diện nào hay không? Kỳ Mạt cưới cậu chủ Chu Bình, cuộc sống sau này của con bé không biết sẽ hạnh phúc đến mức nào! Nếu như cậu muốn tốt cho con gái tôi thì lập tức cút đi ngay! Tôi vừa nhìn thấy cái đồ vô dụng nhà cậu là lại lên cơn tức!”.
“Cậu đã bị nhà chúng tôi đuổi đi từ lâu rồi! Con gái của chúng tôi cưới ai cũng tốt hơn cưới cậu! Tôi gả con gái cho ai cũng không đến lượt cậu xen vào! Cậu mau cút ra khỏi nhà họ Chu, đừng đứng ở đây khiến cho chúng tôi phiền lòng hơn nữa, nhìn thấy cậu là tôi đã bực dọc lắm rồi!”, Lư Nhã Huệ nói với vẻ chán ghét.
Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ chút cảm xúc nào, anh nhếch môi cười lạnh.
Vợ chồng Lư Nhã Huệ có nghĩ gì về anh, có hiểu lầm anh như thế nào thì anh cũng không quan tâm.
Bọn họ thà tin tưởng lời của người ngoài, xuyên tạc ý anh chứ cũng không chịu tin tưởng vào từng câu nói thật lòng của anh.
Không giải thích, đó chính là thái độ của Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, cậu cười lạnh cái gì? Cậu chủ thấy chúng tôi nói sai gì hay sao?” Lư Nhã Huệ nói với vẻ bất mãn, bà ấy càng nhìn thấy Lâm Ẩn thì trong lòng lại càng tức giận.
Bà ấy không tài nào hiểu nổi, sao cái đồ vô dụng như Lâm Ẩn mà lại có mặt mũi tỏ thái độ như thế này? Loại người vô dụng rác rưởi như anh phải lập tức cút ra khỏi buổi tiệc của nhà họ Chu mới đúng!
“Lâm Ẩn, có phải cậu chủm thấy không phục vì chúng tôi đuổi cậu ra khỏi nhà không? Phải để tôi vạch trần bộ mặt xấu xa của cậu ra mới được hay sao?”, Trương Tú Phong nổi giận đùng đùng: “Được! Thế thì hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết Lâm Ẩn cậu đã làm ra loại người vô liêm sỉ như thế nào!”.
“Chúng tôi đuổi Lâm Ẩn cậu đi là vì cậu không biết xấu hổ, dám dan díu với người phụ nữ khác ở bên ngoài! Nhất là tiền của cậu đều là do con gái tôi đưa, cậu kiếm tiền cũng nhờ vào công việc trợ lý và mối quan hệ mà con gái tôi xếp cho!”, Trương Tú Phong nói một cách nghiêm túc: “Với lại con gái tôi kêu cậu đến Cảng Thành làm việc, cậu lại cố tình làm xằng làm bậy ở đấy, còn đánh cháu gái của tôi nữa! Ức hiếp một cô bé rồi sống chết không chịu thừa nhận, còn đổ oan cho người ta? Cậu nói xem mình có phải là đồ vô liêm sỉ hay không hả? Hả?”.
“Phải rồi, mọi người không biết đâu, mấy năm nay cái thằng Lâm Ẩn vô dụng này sống trong nhà họ Trương, cậu ta thật sự chẳng làm được chuyện gì cho ra dáng cả! Suốt ngày chỉ biết danh nghĩa của con gái tôi để làm màu ở ngoài đường, quen biết một vài kẻ du thủ du thực. Bản thân cậu ta không có khả năng kiếm tiền bèn đến xin con gái tôi”, Lư Nhã Huệ không chừa lại mặt mũi cho Lâm Ẩn chút nào.
“Những chuyện ấy nhà chúng tôi đều đã nhịn xuống hết! Nhưng lần này Lâm Ẩn cậu còn ngoại tình, có tấm hình bắt gian tại giường đây, còn gửi đến tận nhà chúng tôi nữa! Mọi người nói xem, chúng tôi có thể giữ lại một thằng đàn ông vô dụng như thế hay sao?”, Lư Nhã Huệ thêm dầu vào lửa, bà ấy nói quá cả lên.
“Hả! Trên đời này còn có loại đàn ông vô liêm sỉ như Lâm Ẩn à?”.
“Ha ha! Đúng là chuyện kỳ lại trên đời! Tôi nói thật lòng nhé, nếu như nhà tôi có con rể như thế thì tôi đã đánh gãy chân nó từ lâu rồi!”.
“Ông Trương, nhà các ông đối xử tận tình tận nghĩa với Lâm Ẩn lắm rồi, không ngờ rằng cái thằng vô dụng này chẳng biết cảm ơn, đã ly hôn rồi mà con đến hại con gái nhà người ta, phá hỏng chuyện vui của nhà các người! Đúng là đồ vô dụng vong ân phụ nghĩa!”.
Vừa nghe hai vợ chồng Lư Nhã Huệ nói thế, những vị khách quý ngồi ở đây lần lượt giở giọng mỉa mai, nói này nói nọ Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, cái thằng vô dụng kia, anh có nghe thấy chưa? Đến bố vợ trước của anh mà còn không nể mặt anh, vạch trần chuyện xấu cậu làm giữa chốn đông người! Xem thường anh như thế, anh còn mặt mũi khiêu khích tôi sao?”, Chu Bình cười mỉa.
“Tôi nói một câu không êm tai lắm, chẳng phải Lâm Ẩn anh tham tiền bạc của Kỳ Mạt sao? Cảm thấy ăn bám Kỳ Mạt được quá hả? Còn có thể nuôi đồ vô dụng như anh nữa?, Chu Bình luôn miệng châm chọc: “Nếu như tôi là anh thì đã đào cái lỗ để chui vào rồi! Còn có dàm lộ mặt ở ngoài sao? Một người đàn ông có tay có chân mà suốt ngày chỉ muốn ăn bám thôi à?”.
Chu Bình tương đối đắc ý, kể cả mấy người trong nhà họ Chu như Chu Ngọc Đàm và Chu Đông cũng đều nhìn Lâm Ẩn với nụ cười mỉa mai.
Hôm nay cũng xem như đã khiến cho Lâm Ẩn mất hết mặt mũi rồi!
Bị bố vợ vạch trần bộ mặt xấu xa của mình ra giữa hội trường, thật sự mất mặt chết mất!
Để xem sau này Lâm Ẩn còn mặt mũi gì mà tiếp tục sống trong thành phố Thanh Vân?
“Ha”, Lâm Ẩn lắc đầu, gương mặt anh điềm tĩnh như giếng cổ không gợn sóng, anh lạnh lùng quay sang nhìn Chu Bình.
“Chu Bình, tôi cho cậu thời gian một phút, quỳ xuống dập đầu ngay”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói với anh ta: “Thế thì nhà họ Chu các người vẫn còn có tên tuổi trong thành phố Thanh Vân. Nếu trễ thì từ nay về sau thành phố Thanh Vân sẽ không còn nhà họ Chu các người nữa”.
“Ha ha ha ha ha!”, Chu Bình phá ra cười giòn giã, anh ta nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khinh thường: “Đồ vô dụng, có phải anh điên rồi hay không? Muốn xóa tên nhà họ Chu à? Anh nghĩ anh là ai thế?”.
“Hôm nay tôi cứ phải đính hôn với Trương Kỳ Mạt đấy, anh có thể làm gì được tôi?”, gương mặt Chu Bình toát ra vẻ khinh thường.