Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 486: Bàn chuyện cưới gả




Cậu chủ Chu Bình là người thừa kế được nhà họ Chu dày công bồi dưỡng, từ nhiều năm trước đã không còn lăn lộn ở thành phố Thanh Vân nữa mà ra nước ngoài du học.

Sau khi Chu Bình du học trở về, lại được người nhà họ Chu sắp xếp cho đi rèn luyện ở những thành phố lớn như thủ đô, Kim Lăng, Cảng Thành để mở mang tầm mắt, tích lũy các mối quan hệ.

Bởi thế ở thành phố Thanh Vân, Chu Bình giống hệt như nhân vật trong truyền thuyết vậy.

Danh tiếng của người như anh ta chỉ vang dội trong giới, nhưng trên thực tế lại có rất ít người nhìn thấy thủ đoạn của anh ta.

Nhưng lần này, sau khi Chu Bình trở về thành phố Thanh Vân, đột nhiên tuyên bố phải cưới Trương Kỳ Mạt, một người có danh tiếng trong giới đá quý ở tỉnh Đông Hải, khiến cho giới thượng lưu xôn xao.

Dù gì Trương Kỳ Mạt cũng là người có tiếng tăm trong thành phố Thanh Vân, hơn nữa còn là một người phụ nữ huyền thoại.

Trương Kỳ Mạt có danh tiếng tốt đẹp ở thành phố Thanh Vân từ lâu.

Nhưng năm xưa cô ấy đã được cụ nhà họ Trương chỉ hôn cho Lâm Ẩn, một cô nhi không tiền cũng không quyền thế, Lâm Ẩn lại có vẻ rất vô dụng, trở thành đồ rác rưởi trong mắt mọi người.

Chuyện này khiến cho rất nhiều người ở thành phố Thanh Vân cảm khái, Trương Kỳ Mạt là người đẹp hiếm thấy, còn có tài hoa chẳng ai bằng, không ngờ lại cưới đồ vô dụng nổi tiếng khắp thành phố như Lâm Ẩn, thậm chí còn kết hôn đến tận ba năm, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Gần đây, nghe nói nhà họ Trương đã đá đồ vô dụng Lâm Ẩn đó ra khỏi nhà, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lâm Ẩn.

Còn Trương Kỳ Mạt lại đính hôn với cậu chủ trẻ tuổi đầy tài năng của nhà họ Chu, thật khiến cho người khác phải cảm thán, quan tâm đến cuộc hôn nhân này.

“Nhìn đi, đó chẳng phải là anh Chu sao? Anh ấy đúng là nhân tài!”.

“Không hổ là người từng đi du học nước ngoài, còn là cậu chủ sành đời, khí phách của anh ta phải khiến cho người khác bội phục, tôi còn chưa nhìn thấy thanh niên nào có khí thế như anh ta ở thành phố Thanh Vân đâu”.

Trong đại sảnh phòng tiệc, đột nhiên những tiếng ồn ào rộ lên, mấy vị khách đang ngồi đều lần lượt quay đầu nhìn vào trong sảnh rồi lao xao bàn luận.

Một thanh niên mặc vest trắng, đeo kính gọng vàng đi vào trong sảnh, anh ta có nước da trắng ngần, tướng mạo đường hoàng, trông có vẻ rất nhã nhặn ôn hòa, chỉ có điều đôi mắt quá mức hẹp và dài ấy lại có vẻ gian trá, đang nghịch chiếc đồng hồ quả quýt trong tay.

Người này chính là Chu Bình, cậu chủ của nhà họ Chu, cũng là nhân vật chính trong buổi tiệc ngày hôm nay.

“Cảm ơn các vị đã nể mặt tôi, từ xa ghé đến nơi này, thật lòng cảm ơn mọi người”, Chu Bình mỉm cười, chào hỏi một cách lịch sự.

Anh ta bước đi trên tấm thảm đỏ, ôn hòa chào hỏi từng vị khách một, rồi từ từ đi đến chỗ ngồi của mình.

Vài người ngồi ở hàng ghế bên trên.

Lần lượt là nhà họ Trương, đại diện của phía nữ, bố mẹ Trương Kỳ Mạt, Trương Tú Phong và Lư Nhã Huệ cùng với một vài người nhà họ Chu, Chu Ngọc Đàm và Chu Đông, còn có cả bậc chú bác của Chu Bình ở đây.

Bởi vì bố mẹ Chu Bình phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, chuyện hôn nhân để cho một một vị có tuổi và có địa vị trong nhà họ Chu thay mặt bàn bạc.

Hơn nữa, Chu Bình cũng không xem trọng nghi lễ của mối hôn sự này cho lắm.

Dù gì Chu Bình bỗng nhiên cầu hôn với Trương Kỳ Mạt không phải là ý muốn của anh ta, mà có ôm mưu đồ riêng.

Nếu như nhà họ Triệu ở thủ đô không đến tìm riêng Chu Bình để dặn anh ta làm chuyện này, chia chác lợi ích lớn cho anh ta thì có lẽ anh ta sẽ không muốn làm như thế.

“Bác trai, bác gái, hai bác, hai bác đến đây là cháu thấy vinh hạnh quá”, Chu Bình mỉm cười chào hỏi hai vợ chồng Lư Nhã Huệ, anh ta cung kính kính một ly rượu.

Sau khi nói dứt lời, anh ta bèn uống cạn ly, rồi lại giơ ly rượu lên cao: “Các vị, các vị ăn uống thỏa thích, tôi vẫn còn chuyện phải nói với hai bác, cũng không tiện tiếp tục tiếp đãi mọi người nữa, có chuyện gì thì mọi người cứ dặn dò người nhà họ Chu chúng tôi là được rồi”.

“Cậu chủ Chu khách sáo quá, nhà họ Chu có chuyện mừng, mời chúng tôi đến dự lễ là đã nể mặt chúng tôi lắm rồi”.

“Phải đấy, cậu chủ Chu, anh là thanh niên nhân tài kiệt xuất trong thành phố Thanh Vân, nên duyên vợ chồng với Trương Kỳ Mạt cũng là chuyện đáng mừng, tài tử giai nhân là giai thoại của thành phố Thanh Vân chúng ta!”.

“Nghe nói thị trưởng Lý còn làm mai cho hôn sự này! Nở mày nở mặt, nhà họ Trương cũng có phúc thật!”.

Những vị khách ngồi ở đây đều lần lượt cất tiếng tâng bốc và nịnh nọt.

Nghe những người có mặt mũi luôn miệng tâng bốc, Trương Tú Phong và Lư Nhã Huệ tỏ vẻ đắc ý như thể mình đã phất lên như diều gặp gió.

Hai người bọn họ cẩn thận quan sát Chu Bình, càng nhìn càng vừa ý, họ âm thầm bàn bạc với nhau rồi khẽ gật đầu.

“Nếu như mối hôn sự này thành công thì cũng là cơ hội tốt cho nhà họ Trương chúng ta”.

“Đúng thế, tôi thấy Chu Bình cũng được lắm, còn giỏi giang hơn các thằng Lâm Ẩn kia gấp trăm ngàn lần, người ta vừa có tiền vừa có thế, lại còn tôn trọng chúng ta, sau này con gái mình theo cậu ta chắc chắn sẽ được hạnh phúc”.

Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong nhỏ giọng bàn bạc với nhau, gương mặt bọn họ có vẻ rất hài lòng.

Hai người bọn họ cho rằng cậu chủ nhà họ Chu muốn cưới con gái Trương Kỳ Mạt của mình, đây đúng là một chuyện vui như có miếng bánh ngon từ trên rời rơi xuống!

Lúc con gái mình gặp khó khăn, nhà họ Chu nguyện ý giúp đỡ, họ là cứu tinh của mình, con gái mình may mắn thật!

Nhất là cậu chủ Chu Bình của nhà họ Chu lại rất hiểu lễ nghĩa, đây là một chuyện mừng.

“Cậu Chu khách sáo quá, chúng tôi bắt buộc phải đến tham gia rồi”, Trương Tú Phong nói một cách khách sáo.

Chu Bình chỉ cười mà không nói gì, anh ta lấy hai bao lì xì lớn có chứa một vài hợp đồng bất động sản ra, lặng lẽ đưa cho hai vợ chồng Lư Nhã Huệ.

“Bác trai, bác gái, đây là một căn biệt thự mà cháu đã mua ở biệt thự Tuyết Long, cũng biếu thêm chiếc Maserati này cho hai bác, còn có quyền kinh doanh khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô nữa, nếu hai bác rảnh rỗi thì có thể đến thôn nghỉ dưỡng để hưởng phúc”.

“Một chút quà gặp mặt, mong hai bác nhận cho”.

“A A! Món quà này quý giá quá”.

“Phải đấy, Chu Bình, cháu hào phóng thật. Cũng thật lòng thật dạ với con gái nhà bác, bác rất quý cháu đấy!”.

Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong cười tươi đến mức không khép miệng lại được, họn họ nhận lấy hai bao lì xì.

Một người vung tay rộng rãi như Chu Bình đã mang lại niềm vui bất ngờ cho bọn họ, đây chỉ là quà gặp mặt mà thôi. Một khi đám cưới được tổ chức, có thể nói đó là buổi lễ long trọng nhất trong thành phố Thanh Vân!

Thấy hai vợ chồng Lư Nhã Huệ hớn hở nhận lấy bao lì xì, Chu Bình cười nhạt, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường.

Nói thật lòng, trong lòng anh ta cảm thấy hết sức khinh thường hai người xuất thân từ gia tộc nhỏ, chưa rành đời này.

Nếu như thoạt đầu Triệu Linh Nhi, cô cả Triệu không dặn anh ta phải đi cưới Trương Kỳ Mạt, anh ta sẽ không bao giờ muốn kết thông gia với một gia tộc nhỏ như thế.

Cách đây không bao lâu, Triệu Linh Nhi đích thân đến tìm Chu Bình để nói chuyện, còn có thị trưởng Lý ngồi bên cạnh, cảnh tượng ấy khiến cho Chu Bình sợ hết hồn.

Chu Bình đã từng lăn lộn trong thủ đô, đương nhiên anh ta biết được thân phận của Triệu Linh Nhi cao quý đến nhường nào, cô ả đúng là cành vàng lá ngọc hàng đầu của Long Quốc.

Triệu Linh Nhi và anh ta cách nhau xa như trời và đất.

Triệu Linh Nhi chỉ cần nhích đầu ngón tay thôi thì có thể khiến cho nhà họ Chu của anh ta tan tành thành tro bụi. Cũng thế, chỉ cần một câu nói tùy tiện của cô ả thôi thì có thể nâng đỡ Chu Bình, giúp anh ta vững bước lên trời cao, tham gia vào giới thượng lưu ở thủ đô.

Triệu Linh Nhi nguyện ý giúp Chu Bình, chỉ cần Chu Bình cưới Trương Kỳ Mạt, sau khi giải quyết chuyện này xong thì cô ả sẽ giới thiệu anh ta với chú trong nhà họ Triệu, để ông ta nhận anh ta làm con nuôi.

Có thể dựa dẫm vào người có quyền có thế, cơ hội một bước lên trời, chắc chắn Chu Bình sẽ không muốn bỏ lỡ.

Nhất là sau khi anh ta nhìn thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Trương Kỳ Mạt thì chỉ cảm thán số mình đỏ thật, đây đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rớt xuống, thế là dứt khoát đồng ý làm chuyện này.

Còn vì sao Triệu Linh Nhi phải làm như thế, Chu Bình không dám lên tiếng hỏi, cũng chẳng dám nghe ngóng, chỉ biết làm theo lời cô ả thôi.

“Ồ? Nhà các người làm sao thế? Sao hôm nay Trương Kỳ Mạt không đến? Em trai của tôi có lòng đến thế kia mà, một ngày trọng đại như vậy mà cô ta còn không đến đây một chuyến à?”.

Vào lúc này, Chu Ngọc Đàm tỏ vẻ bất mãn, cô ta nhìn vợ chồng Lư Nhã Huệ với vẻ khó chịu rồi lên tiếng chất vấn.