Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 483: Lời đồn vô căn cứ




Trương Điền Hải càng nói càng hăng say, cực kỳ đắc ý, rất là khí thế vẫy tay gọi mấy tên vệ sĩ mặc vest đang canh giữ ở cửa tới.

“Lâm Ẩn à, lúc trước cậu dựa vào thế lực của vợ mình mà kiêu ngạo lắm đúng không”, Trương Điền Hải giễu cợt nói: “Tôi đợi ngày này lâu lắm rồi!”.

Cả nhà Trương Kỳ Mạt lên như diều gặp gió khiến Trương Điền Hải ghen tị đến sắp nổ cả mắt.

Bây giờ nhìn thấy công ty của Trương Kỳ Mạt bị người ta làm sụp đổ, Lâm Ẩn mà hắn luôn muốn đạp xuống cũng bị Trương Kỳ Mạt đuổi ra khỏi nhà, cảm giác trong lòng thoải mái đến mức nào thật sự khó mà nói thành lời.

“Thằng oắt này đến công ty chúng ta gây rối, bắt cậu ta lại dạy dỗ một trận cho tôi, sau đó ném ra cổng công ty đánh cho cậu ta quỳ xuống, lấy đó mà cảnh cáo!”, Trương Điền Hải ngông cuồng nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

Nghe thế, mấy tên vệ sĩ mặc vest ngoài cửa bẻ tay đi về phía Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn bình tĩnh nở một nụ cười lạnh.

Anh hoàn toàn không ngờ tập đoàn đá quý Kỳ thị mình tạo ra cho Kỳ Mạt lại trở thành thế này.

Tên hề nào cũng có thể nhảy nhót.

Cậu chủ nhà họ Chu thu mua? Còn để hai bố con Trương Điền Hải đầu tư cổ phần?

“Lưu Quân, đi vào làm việc”.

Lâm Ẩn hờ hững nói một câu, kéo ghế làm việc ra hiên ngang ngồi xuống, châm một điếu thuốc.

“Sếp Lâm, có tôi đây”.

Lưu Quân đợi ngoài cửa nghiêm túc đi đến.

Ầm ầm.

Đám vệ sĩ Trương Điền Hải gọi tới đang muốn ra tay với Lâm Ẩn thì bị Lưu Quân ném ghế trúng, loảng xoảng mấy tiếng, có mấy tên đầu rơi máu chảy ngã xuống đất kêu la thảm thiết.

“A! Làm gì thế? Lại có thể đánh người thành thế này? Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”.

“Mau gọi điện thoại thông báo cho hai tổng giám đốc Trương tới đây đi, lớn chuyện rồi!”.

Lưu Quân ra tay khiến mấy nhân viên thương vụ trong phòng làm việc giật mình, ai cũng cực kỳ hoảng sợ nhìn mấy vệ sĩ chảy máu nằm dưới đất, bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Con mẹ nó, còn dám dẫn người đến gây chuyện hả?”, Trương Điền Hải mắng một câu, vừa sợ hãi vừa tức giận, vội vàng trốn sau đám người lấy điện thoại ra gọi đi.

“Cậu Chu! Tôi là Trương Điền Hải, trong công ty xảy ra chuyện rồi! Chồng trước của Trương Kỳ Mạt là Lâm Ẩn đến đây gây chuyện!”.

“Đúng! Là tên con rể vô dụng nổi tiếng của nhà họ Trương chúng tôi đấy!”.

“Cậu Chu, cậu lập tức dẫn người đến sao? Được được được…”.

Chát!

Trương Điền Hải còn muốn gọi điện thoại kêu người, Lưu Quân bay qua bàn làm việc, đẩy đám người ra trực tiếp túm lấy Trương Điền Hải núp ở bên trong, đánh một bạt tai khiến hắn xoay tròn ngay tại chỗ, điện thoại cũng bay ra ngoài.

“Thứ thấp kém như cậu cũng dám kêu gào trước mặt cậu Lâm à, còn dám gọi điện thoại kêu người ư?”, Lưu Quân bóp cổ Trương Điền Hải, hung ác nói.

“Đối đầu với cậu Lâm? Khắp cái thành phố Thanh Vân này, cậu có kêu ai cũng không giúp được cậu đâu, có biết không?”, Lưu Quân lạnh lùng quát to, nắm lấy đầu Trương Điền Hải đập mạnh xuống đất.

“A! Anh… Anh con mẹ nó còn dám đụng vào tôi? Bố của tôi là Trương Hồng Hiên, người đứng sau nhà tôi là nhà họ Chu đấy! Anh không đắc tội nổi đâu!”, Trương Điền Hải đau đớn kêu to, tức giận rít gào.

Lưu Quân lại thuận tay tát mạnh hai cái lên miệng Trương Điền Hải khiến miệng hắn sưng to, duỗi đầu lưỡi ra thở giống hệt như con chó.

Cứ như vậy, Lưu Quân kéo con chó chết Trương Điền Hải dọc trên đất đến trước mặt Lâm Ẩn.

“Ở trước mặt cậu Lâm nói chuyện biết điều một chút! Nếu còn dám vênh váo, hôm nay ông đây đánh chết cậu!”, Lưu Quân hung ác nói: “Tôi tên Lưu Quân, cậu đi hỏi bố mình xem tôi là ai ở thành phố Thanh Vân này!”.

Dứt lời, Lưu Quân đạp một cước lên đầu gối Trương Điền Hải khiến hắn quỳ gối xuống trước chỗ Lâm Ẩn đang ngồi.

“Cái gì? Anh là Lưu Quân! Vì sao anh phải kêu đồ vô dùng Lâm Ẩn là cậu Lâm?”, Trương Điền Hải hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn với vẻ khó tin.

Hắn từng nghe nói tới Lưu Quân, đó là ông lớn thế giới ngầm của Đông Hải, đàn em số một của ông Thẩm Tam, có địa vị rất cao ở vùng xám của thành phố Thanh Vân.

Nhân vật lớn trâu bò như vậy sao lại kêu đồ vô dụng Lâm Ẩn kia là cậu Lâm chứ?

Lâm Ẩn chậm rãi dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nhìn Trương Điền Hải.

“Trương Điền Hải, đến tận lúc này anh vẫn không biết mình là cái thá gì trước mặt tôi sao?”, Lâm Ẩn cười lạnh nói.

“Bố anh và Trương Hồng Quân đã góp vốn vào tập đoàn Kỳ thị bằng cách nào?”, Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi.

“Việc này…”.

Đầu óc Trương Điền Hải trống rỗng, quỳ gối trước mặt Lâm Ẩn, cảm thấy cực kỳ nhục nhã và căm phẫn.

Lúc này, hắn cảm thấy khí thế Lâm Ẩn thể hiện ra hoàn toàn không phải thằng ở rể vô dụng trong ấn tượng của mình.

“Cậu Lâm nói chuyện với cậu đó, cậu không nghe thấy sao?”.

Chát chát chát!

Lưu Quân nắm lấy đầu Trương Điền Hải tát mạnh hai bạt tai, đánh đến Trương Điền Hải phun ra máu.

“Tôi… Tôi nói, đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người đấy!”.

Trương Điền Hải quỳ dưới đất liên tục cầu xin tha thứ, bị Lưu Quân đánh đến mất hết can đảm.

“Lâm Ẩn, tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi có cổ phần của tập đoàn đá quý Kỳ thị là vì được cậu chủ Chu Bình của nhà họ Chu giúp đỡ!”, Trương Điền Hải nói: “Cậu cũng đừng có làm ác quá, tôi cho cậu biết, bây giờ cả nhà họ Trương chúng tôi đều đi theo nhà họ Chu kiếm cơm, phụ thuộc vào nhà họ Chu, cậu động vào tôi là đang làm bẽ mặt nhà họ Chu đấy!”.

Trương Điền Hải lấy nhà họ Chu ra, muốn hù doạ Lâm Ẩn.

Trong mắt hắn, không biết Lâm Ẩn quen được người của ông Thẩm Tam bằng cách nào.

Nhưng dù sao đi nữa Lâm Ẩn cũng không dám chống lại nhà họ Chu ở thành phố Thanh Vân đúng không?

“Nhà họ Chu, Chu Bình? Ha hả…”, Lâm Ẩn cười lạnh, lắc đầu.

Nhà họ Chu của thành phố Thanh Vân?

Lúc trước khi mình nâng đỡ Thẩm Tam lên chức đã giết chết Chu Bân của nhà họ Chu, nhà họ Chu còn không dám nói một câu nữa kìa.

Bây giờ lại có Chu Bình nào đó nhảy ra, đúng là to gan ghê nhỉ.

Lâm Ẩn biết lúc trước Chu Bình này được Triệu Linh Nhi chỉ mưu bày kế làm việc, hơn nữa Tưởng Kỳ và Thẩm Tam cũng không canh giữ ở thành phố Thanh Vân, mới để xổng cho nhà họ Chu vùng lên.

“Hơn nữa, Lâm Ẩn tôi cho cậu biết, gần đây trong giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân đều đang đồn cậu chủ Chu Bình đã đính hôn với Trương Kỳ Mạt rồi, mấy ngày nữa hai người họ sẽ mở tiệc kết hôn”, Trương Điền Hải nặng nề nói: “Bây giờ cậu chạy tới kiếm chuyện với tôi, nếu khiến cậu chủ Chu Bình hiểu lầm cho rằng cậu không phục, thì chắc cậu sẽ không chịu nổi đâu!”.

“Giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân đang đồn? Ai đồn?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Trương Điền Hải.

“Ha hả, cậu không nghe nói đến những chuyện này sao? Đang truyền khắp nơi đó, Lâm Ẩn cậu bị cắm sừng rồi, lúc cậu không ở thành phố Thanh Vân thì Trương Kỳ Mạt đã qua lại với cậu chủ nhà họ Chu, hai người còn lên giường luôn mà, có người còn nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi vào phòng đấy”, Trương Điền Hải châm chọc nói, trong đôi mắt oán hận mang theo giễu cợt.